Tổng Tài Tàn Khốc Ngược Đãi Tình Nhân

Chương 12: Tôi hận hắn còn không hết




Sau một giờ cấp cứu tại bệnh viện. Tư Kỳ chỉ bị xuất huyết tử c.ung do vận động mạnh không nguy hiểm đến tính mạng và đứa bé.

“Bệnh nhân không có gì đáng lo ngại nhưng thời gian này phải ở lại theo dõi thêm vài ngày. Người nhà bệnh nhân xin hãy đi theo tôi.”

“Không được.”

Lão thái thái vừa đi từ ngoài vào đã lên tiếng phản đối.

Bác sĩ khó hiểu giải thích:

“Nhưng cô ấy đang bị suy nhược nặng, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến đứa bé.”

“Đưa về Mục Gia rồi điều trị.”

“Nhưng mà…”- Bác sĩ định mở lời.

Lão thái thái liền làm lơ, dúi vào tay bác sĩ một túi tiền rồi hướng về đám người trong phòng đang di chuyển cơ thể Tư Kỳ, nghiêm giọng nói:

“Chuyện này không thể để bên thứ ba biết, bác sĩ hãy nhớ rõ. Đi thôi.”

Nói rồi bà ta quay người đi không để cho bác sĩ có cơ hội nói.

Tư Kỳ bị đưa về Mục Gia vẫn trong trạng thái hôn mê. Phải đến hơn hai ngày sau đó, cô mới tỉnh dậy.

“Đ… đau.”

Điều đầu tiên mà Tư Kỳ cảm nhận được là cơ thể cô vẫn đau nhức tê tái, tay trái còn đang truyền nước biển, túi nước biển giá trên đầu đã vơi quá nửa. Cô định chống tay ngồi dậy nhưng người cô không còn miếng sức lực nào.

Một nữ hầu từ đâu tiến tới đỡ Tư Kỳ ngồi dậy, cô ấy không phải A Thanh.

“Tiểu thư cẩn thận, cần gì cứ bảo tôi.”

Cô ấy còn khá trẻ, nét mặt hiền hoà và dễ chịu hơn nhiều so với A Thanh. Tư Kỳ cũng ngờ ngợ đoán được A Thanh xảy ra chuyện gì nên mới thay bằng một nữ hầu khác.

“N…”

Nước.

Tư Kỳ định mở lời nhưng khoang miệng cô đơ cứng đắng ngắt, chắc là do đã hôn mê quá lâu. Tuy vậy nhưng nữ hầu vẫn hiểu ý rót cho cô một cốc nước. Sau khi uống nước xong, tỉnh táo hơn được một chút, cô chậm rãi đưa mắt nhìn căn phòng có phần khác lạ hơn thường ngày.

Không biết là bạn ngày hay buổi tối những đèn điện đã được bật, do ánh sáng tự nhiên qua cửa sổ ít ỏi cũng đã bị che lấp bằng một lớp sắt dày đóng bên ngoài. Chính Tư Kỳ cũng không hiểu tại sao Mục Gia lại làm đến mức này.

Qua một thời gian, sau khi Tư Kỳ ăn uống vệ sinh xong, trong lúc nữ hầu đang tiêm thuốc cho cô thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào khóc lóc.

“Có chuyện gì bên ngoài vậy?”

Nữ hầu nhanh nhẹn trả lời:

“Tôi không biết, vừa nãy có tiểu thư Khương Lan đến, chuyện sau đó tôi không rõ.”

Tư Kỳ gật đầu rồi chú ý vào thứ khác, không buồn để tâm đến bên ngoài. Nhưng vừa nằm xuống, phía cửa ra vào đã có tiếng đập cùng giọng nói của Khương Lan:

“Mở cửa ra… các người mở của ra để Khương Lan này dạy dỗ con hồ… yêu đó. Nghe không, các người… muốn bị đuổi việc không?”

Giọng nói khàn đặc cùng tiếng nấc của Khương Lan vang rõ vào tai Tư Kỳ. Cô vừa tỉnh dậy thôi mà, có chuyện gì đã xảy ra sao?

“Khương Lan!”

Giọng nói nghiêm nghị của lão thái thái cất lên từ bên ngoài.

“Mục Gia có gia pháp, không thể làm trái. Cháu định làm gì cô ta trong khi cô ta bị như vậy? Đứa bé đó sau này sẽ là con của cháu, không thể tuỳ tiện hành động như vậy được.”

“Nhưng… hức không tại con hồ ly đó thì anh ấy…”

Lão thái thái cắt ngang:

“Cháu có giết cô ta cũng không thay đổi được quyết định của lão thái thái này. Ngoan, về đi, Duật không sao, sau này Duật nhà ta cũng là của cháu thôi.”

Khương Lan dịu giọng xuống, chấp thuận:

“Vâng.”

Cuộc đối thoại nhanh chóng kết thúc, Tư Kỳ đã nghe hết nhưng tuyệt nhiên không hiểu cái gì cả. Rõ ràng cô không có quyến rũ hắn, vậy tại sao ai cũng nói như vậy? Chuyện này làm gì đáng để khóc lóc? Cô lắc lắc đầu, cố gắng đẩy suy nghĩ đó ra ngoài để yên tâm nghỉ ngơi.

Lúc Tư Kỳ đã lim dim sắp ngủ thì cô lại bị người bên ngoài quấy rầy. Là một giọng nữ trầm, khá ôn nhu:

“Các anh mở cửa cho tôi gặp Tư Kỳ một lúc.”

Tiếng nam ồm ồm phản đối:

“Mệnh lệnh của lão thái thái, không ai được ra vào trừ khi người cho phép.”

Bên trong phòng, Tư Kỳ không ngủ được nữa, bèn hỏi chuyện nữ hầu vẫn đang đứng cạnh giường cô:

“Bên ngoài là ai vậy?”

“Là đại phu nhân, thưa tiểu thư.”- Nữ hầu nhanh chóng trả lời.

Là mẹ của hắn!

Bà ta đến đây làm gì? Còn nữa, giọng nói nam nhân bên ngoài giống như người canh gác, có lẽ chuyện hôm đó xảy ra, Mục Gia sợ cô không chịu đựng được sẽ bỏ trốn nên đã cử người trông chừng. Là họ quá đề cao cô rồi, cô dù chạy đến đâu cũng bị Mục Duật bắt lại thôi, đã nhiều lần nên cô không còn có ý định đó huống hồ còn đang mang thai.

Cạch.

“Chào cô, Tư Kỳ.”

Rõ ràng là không được vào mà, tại sao bà ta vào được?

“Cô có thể ngồi dậy nói chuyện với tôi một lúc được không?”

“À được.”

Nữ hầu đỡ Tư Kỳ ngồi tựa lên đầu giường. Cô vốn định không tiếp nhưng thái độ điềm tĩnh cùng vẻ ngoài dịu dàng, thanh thoát, không giống với vẻ muốn gây sự nên đành chấp thuận yêu cầu đó.

Đại phu nhân ngồi ở đuôi giường, hốc mắt đã ửng đỏ từ bao giờ nhìn thẳng vào cô,

“Ta không biết cô có thật lòng với Duật hay không nhưng ta xin cô, xin cô hãy đẩy nó ra xa, đừng cho nó hy vọng.”

Tư Kỳ nghiêng đầu khó hiểu:

“Bà nói gì vậy? Thật lòng? Tôi hận hắn ta còn không hết.”

Khoé mắt người phụ nữ đó ẩn hiện niềm vui, nhưng vẫn kiềm chế:

“Nếu đúng vậy thì tốt. Từ nay về sau ta chỉ mong cô cứ hận nó. Không thì cả cô cùng Duật sẽ không xong với lão thái thái. Là một người mẹ, ta luôn mong nó hạnh phúc, nhưng bây giờ hạnh phúc của ta là muốn nó an toàn vì nó đã bất hạnh khi sinh ra trong cái gia tộc này.”

“Bà nói xong chưa?”- Tư Kỳ khó chịu cắt ngang.

“À xong rồi. Tôi về đây, cô nằm nghỉ ngơi đi.”

Đại phu nhân đứng dậy đi ra ngoài. Tư Kỳ vẫn dõi theo đến lúc cánh cửa được đóng hẳn.