Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu

Chương 85: Quay về bên anh




Tề Yến Thanh gục đầu xuống hõm vai cô, thân hình cao lớn của hắn vững chãi như một bức tường thành, che khuất đi cả ánh điện phía sau.

Sống mũi thẳng tắp của hắn cọ vào hõm cổ cô nhộn nhạo, bờ môi mỏng kiêu bạc hôn lên hõm cổ cô, thanh âm thì thầm như thuốc phiện vang lên.

_ Nếu như trong ba năm qua, em có chút, dù chỉ một chút thật nhỏ thôi, có đôi lần em nhớ đến tôi, thì xin em, hay cho tôi một cơ hội!

Tề Yến Thanh gục đầu trên vai cô, cảm thấy cơn bình yên dâng lên trong lòng. Vòng ôm của hắn rất dịu dàng, rất nuông chiều, như sợ rằng nếu thít mạnh, sẽ khiến cô tan biến như mây khói.

Thiên Ân không hề biết rằng, trong giây phút này, Tề Yến Thanh có bao nhiêu nỗi run rẩy trong lòng, sợ rằng cô sẽ rời bỏ hắn lần nữa.

Bàn tay hắn dịu dàng ôm lấy gương mặt cô, ngón tay to lớn mềm mại vuốt ve gò má cô, vuốt ve hàng mi dài rung rinh như cánh bướm, và lau đi những giọt nước mắt đang ứa ra nơi khóe mi cô.

_ Đừng bỏ tôi đi nữa! Tôi cần em!

Thiên Ân cắn môi, có ngăn dòng nước mắt lại. Hơi thở dồn dập làm khuôn ngực cô phập phồng lên xuống, hõm ngực sâu hút có biết bao nhiêu diễm lệ, gương mặt yếu đuối có biết bao nhiêu lay động.

Cô muốn cất tiếng lên, nhưng bàn tay hắn đã giữ chặt lấy khuôn mặt cô, và đôi môi hắn lập tức đặt lên cánh môi non nớt mềm mại của cô một nụ hôn. Nụ hôn ấm áp rồi nóng rẫy, nuốt hết toàn bộ run rẩy trên môi cô vào trong.

Cuộc gặp gỡ của cô và hắn, sau ba năm dài đằng đẵng, chỉ gói gọn lại trong một chữ “ hôn ”. Tề Yến Thanh hôn cô bất kì lúc nào có thể, như thể hắn dành tất cả khao khát trong ba năm đó dồn hết vào lần gặp gỡ này. Nụ hôn của hắn càng lúc càng sâu, càng lúc càng dữ dội, càng lúc càng mãnh liệt.

Thiên Ân bị hôn đến ngạt thở, toàn bộ hơi thở đều là hơi thở của hắn. Mắt cô hoa lên, cánh môi bị se cắn **** ***, đã sưng đỏ lên như trái dâu chín mọng.

Suốt ba năm qua, hắn gần như lục tung tất cả mọi nơi lên để tìm cô, vậy mà cô vẫn cứ biệt tăm, khiến cho hắn ngày qua ngày nhớ nhung cùng khắp. Giờ hắn đã ôm được cô trong vòng tay, thì nhất định không bao giờ buông cô ra! Cho dù thế nào đi nữa, hôm nay hắn cũng phải cướp được cô theo hắn!

Nếu như Thiên Ân biết được tình yêu của hắn dành cho cô nhiều tới thế nào, chắc chắn sẽ cô sẽ bị dọa cho sợ chết khiếp!

Buông đôi môi cô ra, Tề Yến Thanh cảm thấy người con gái trong lòng bị hắn hôn đến choáng váng. Thanh âm thì thầm vang lên như tiếng rừng khuya xào xạc, tà mị dụ hoặc….

Ánh mắt sâu thẳm nhìn say đắm vào đôi mắt trong vắt của cô, ngón tay hắn mềm mại vuốt ve gương mặt cô.

_ Em đừng quyết định vội! Chỉ cần em đồng ý cho tôi một cơ hội…để chuộc lại toàn bộ những lỗi lầm của tôi…Theo tôi về đi!

Thiên Ân nhìn hắn, đôi mắt cô chợt thoáng nét u buồn. Cô cụp mắt xuống, hàng mi như cánh bướm khẽ rung nhẹ.

_ Tôi không thể!

_ Tại sao?

Thanh âm gay gắt của hắn vang lên, khiến cho Thiên Ân giật mình. Ánh mắt của hắn vụn vỡ hướng về phía cô hoảng hốt, giống như một con thú bị thương, đầy tuyệt vọng tan nát.

_ Tại sao em không quay về với tôi? Ân nhi?

_ Tôi không còn là Thiên Ân của ngày xưa nữa! Và ngài cũng đã thay đổi….Giờ quay trở lại cũng không còn ích gì. Tôi giờ không còn giá trị gì với ngài nữa…Cứ như thế này, thì tốt hơn!

Thiên Ân lắc đầu, nhẹ nhàng lách ra khỏi vòng ôm mạnh mẽ của hắn. Thân thể mềm mại như một dòng nước tránh khỏi vòng ôm của hắn, cô im lặng lắc đầu, nụ cười u buồn nở trên môi.

Nụ hôn lúc đó quả thật quá ngọt ngào, quá say đắm, nhất thời đã khiến cô trôi dạt theo cảm xúc dào dạt của hắn. Nhưng cô đã dời xa hắn quá lâu rồi, suốt ba năm đó hắn đã có biết bao nhiêu đổi thay….Và cô….cô cũng không còn là Thiên Ân của hắn như ngày xưa nữa!

_ Em còn hận tôi đúng không?

Giọng nói hắn rất buồn , khiến cho Thiên Ân giật mình, quay đầu nhìn hắn.

Trái tim của cô chợt nghẹn lại.

Gương mặt tuấn mĩ của hắn hiện lên nỗi đau chất ngất, nỗi đau thấm ra cả không gian xung quanh, khiến cho Thiên Ân cũng như thể cảm thấy được sự tuyệt vọng của hắn. Ánh mắt hắn sâu thẳm và u buồn, tuyệt vọng tới mức khiến cho trái tim cô nhói lên….

_ Không! Những chuyện trong quá khứ…..tôi từ lâu đã quên rồi!

Thiên Ân lắc đầu, thanh âm rất dịu dàng như ve vuốt hắn. Tất cả những lời cô nói đều là thật lòng, cô đúng là từ lâu đã không còn quan tâm đến những chuyện trong quá khứ nữa….nhưng giờ nếu nói cùng hắn quay về thì….

_ Vậy thì chắc chắn là tại tên đó!

_ Hả?

Thanh âm giận giữ vang lên, khiến cho Thiên Ân hoảng hốt. Cô nhìn gương mặt của hắn cau chặt lại, ánh mắt hắn tóe lửa ghen tuông.

_ Có phải em đã yêu cái thằng Pháp trẻ trung với mái tóc vàng óng đấy rồi đúng không?

_ Ơ…..Lucas ư?

Thiên Ân ớ ra nhìn Tề Yến Thanh đi đi lại lại trong phòng, bàn tay hắn lùa lên vuốt mạnh mái tóc mình làm xổ hết toàn bộ những lọn tóc xuống vầng trán của hắn. Mang dáng vẻ của một kẻ phát hiện ra vợ mình đang ngoại tình, Tề Yến Thanh cau chặt mày lại, thanh âm trầm thấp mang theo sự tức giận nghẹn lên.

_ Trong suốt ba năm qua tôi quay quắt trong nỗi nhớ em, vậy mà em lại yêu người khác! Giờ em không muốn cùng tôi trở về, là vì hắn đúng không?

_ Hả….Ơ…..!

Thiên Ân nhìn Tề Yến Thanh giống như phát điên lên, gương mặt hắn chuyển từ tái mét sang trắng bệch. Rồi hắn ngồi thụp xuống đất, thân hình cao lớn của hắn chiếm gần hết bức tường nơi cửa sổ của cô. Bàn tay hắn đưa lên ôm mặt, dáng vẻ tiều tụy như thể mất hết sức sống.

_ Đều tại tôi! Tôi đã không giữ được em…..Đều tại tôi hết! Đều tại tôi!

_ Không! Khoan đã….!

Thiên Ân thấy hắn đột nhiên suy sụp như thế, trong lòng không tránh khỏi bàng hoàng. Cô vội vàng tiến lại, bàn tay nhỏ bé bám lấy bàn tay to lớn của hắn kéo ra. Tề Yến Thanh đau khổ cúi gằm mặt xuống, lúc này khiến cho Thiên Ân cảm thấy hắn giống như một đứa trẻ to xác cần người dỗ dành.

_ Tề tiên sinh! Ngài hiểu lầm rồi! Tôi và Lucas hoàn toàn không có quan hệ gì hết! Tôi là gia sư của Khuất tiểu thư, còn ngài ấy là khách của Khuất gia. Tôi và ngài ấy có gặp nhau vài lần tại Khuất gia trang, chứ không có chuyện gì cả!

Tề Yến Thanh vẫn không tin, gương mặt hắn cứ cúi thấp xuống, dường như buông xuôi tất cả, muốn dằn vặt bản thân!

Thiên Ân kéo tay hắn, thanh âm dịu dàng vang lên vỗ về.

_ Tin tôi đi! Tôi và ngài ấy không có gì hết! Suốt ba năm qua, tôi chưa từng có chuyện yêu đương với ai cả!

_ Thật không?

Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên, Tề Yến Thanh len lén nhìn cô, nửa ngờ vực, nửa hi vọng.

_ Thật! Tôi bảo đảm mà!

Thiên Ân quả quyết gật đầu, lại nghe hắn nhẹ giọng như dụ hoặc.

_ Vậy là em chỉ có tôi thôi, đúng không?

_ Đúng! Tôi chỉ có ngài thôi….Ơ….!

Lời nói vừa thốt ra, Thiên Ân đã lập tức hối hận.

Tề Yến Thanh lập tức ngẩng mặt lên, gương mặt cao ngạo tự tin của hắn chẳng mang chút dáng vẻ nào của người vừa đau khổ cả. Ngược lại ánh mắt của hắn sáng bừng lên sự hài lòng tự mãn.

_ Em nói rằng em chỉ có tôi thôi!

Tề Yến Thanh trầm giọng nhắc lại, nhìn gương mặt đỏ lựng lên của Thiên Ân.

Cô bất mãn cắn môi, không ngờ sau ba năm hắn còn mặt dày hơn xưa. Đến cả khổ nhục kế này cũng nghĩ ra được, lừa cô rơi vào bẫy.

Thiên Ân cau mày muốn đứng dậy, nhưng bàn tay đã bị hắn tóm lấy. Tề Yến Thanh kéo cô lại, khiến cho cô mất đã ngã ngào vào lòng hắn.

Cổ tay bị bàn tay của hắn giữ chặt, thân thể mềm mại nép sát vào lồng ngực mạnh mẽ của hắn, hơi thở nam tính nóng rẫy phả lên làn da cô nhộn nhạo. Ánh mắt sâu thẳm quá mức gần gũi, còn bờ môi kiêu bạc đang nở nụ cười kia nữa….

_ Chạy đi đâu? Bé con?

Bàn tay hắn vuốt ve tay cô, đầu lông mày xinh đẹp chợt nhíu lại đau xót khi chạm vào những vết chai sần trên bàn tay cô…

Hắn đứa tay cô lên môi, nồng nàn hôn xuống, ánh mắt xót xa như nhìn bảo vật trân quý của mình có một tì vết, day dứt nói.

_ Suốt những năm qua, em đã sang HongKong, rồi sang Anh Quốc, và tới Pháp. Em đã phải làm rất nhiều công việc vất vả từ phục vụ bàn, đến làm việc trong nhà bếp, rồi kéo đàn ở những quán bar, may vá….và cả làm công nhân thu hoạch hoa….

Ánh mắt xót xa của hắn khiến cho Thiên Ân đỏ lựng mặt. Cô cảm thấy những công việc đó đều chẳng có gì đáng xấu hổ hay thiệt thòi hết, cho dù có vất vả, nhưng những đồng tiền cô kiếm ra đều là đồng tiền sạch sẽ….Vậy mà sao nhìn vào ánh mắt hắn, cô vẫn thấy tủi thân.

Tề Yến Thanh nhìn căn phòng của cô đang ở. Đó là một căn phòng nhỏ bé trên tầng áp mái, một trong những kiến trúc kinh điển của những căn hộ dành cho người thu nhập thấp tại Paris. Căn phòng nhỏ, chỉ vừa kê một chiếc giường, một tủ quần áo và một chiếc bàn con, có nhà bếp và khu vệ sinh ở phía sau, một cửa sổ trổ trên tường nhìn xuống đường phố, sàn gỗ ọp ẹp, đồ ùng đơn sơ và đạm bạc đến mức khiến cho trái tim hắn thắt lại.

Hắn biết những tháng năm qua cô sống rất vất vả, một mình tại nơi đất khách quê người không hề đơn giản, nhưng tận mắt chứng kiến như thế này, khiến hắn không khỏi đau thắt tim.

Ân nhi của hắn, đã chịu biết bao nhiêu khổ cực!

_ Cho dù có chút vất vả, nhưng mọi người đối xử với tôi rất tốt. Nhất là bác Lona….

Nhắc đến đây, Thiên Ân mới giật mình hoảng hốt.

Từ lúc Tề Yến Thanh lên đây, cô choáng váng đến mức quên mất việc trong nhà còn có Lona. Chắc chắn bà biết sự xuất hiện của hắn tại đây, vậy mà tại sao không thấy bà lên tiếng?

Chẳng lẽ….?

_ Bác Lona đâu?

Thiên Ân hốt hoảng hỏi, ánh mắt kinh hoàng của cô cho hắn biết trong đầu cô đang nghĩ điều gì. Tề Yến Thanh nheo mắt lại, sao mà lúc nào cô cũng nghĩ hắn là kẻ máu lạnh đi là chém đi là giết thế nhỉ?

_ Bà ấy không sao! Đang ngồi xem phim dưới nhà với Kính Hàm!

_ Sao mà bác ấy cho ngài vào đây được?

Đáp lại câu hỏi đầy hoảng hốt của Thiên Ân, Tề Yến Thanh điềm nhiên trả lời.

_ Tôi nói tôi là chồng của em!

_ Hả!

Thiên Ân hoảng hốt giãy ra, kinh ngạc nhìn Tề Yến Thanh ung dung trơ tráo trả lời.

_ Tôi nói với bà ấy, em là vợ tôi. Cách đây một năm em và tôi cãi nhau, rồi em đùng đùng bỏ đi dọa tôi một phen phải chạy khắp nơi tìm kiếm. Bây giờ tôi tìm được em rồi, sẽ đến đem em về!

_ Vậy mà bác ấy cũng tin?

_ Chuyện tôi kể hoàn toàn là sự thật! Tại sao lại không tin?

Thiên Ân cứng họng trước câu nói quá mức trơ trẽn của Tề Yến Thanh. Cô cau mày lắc đầu, giằng cổ tay ra khỏi bàn tay hắn.

_ Tôi sẽ không theo ngài về đâu!

_ Thế thì tôi chuyển vào đây sống với em!

_ Hả?

Lần nữa, cô lại há hốc miệng, không thể thốt nên lời.

Nhìn vào gương mặt tuấn mĩ cao ngạo của hắn, phong thái quý tộc lãnh đạm ấy, Thiên Ân không thể tin được rằng người trước mặt mình lại có thể cổ quái đến như vậy!

_ Nhà tuy nhỏ, nhưng rất ấm cúng. Phòng tắm cũng nhỏ, nhưng tôi cúi người là được. Giường thì rất ưng ý, nhỏ nhắn thế này lúc nằm ngủ tôi có thể ôm chặt em!

Tề Yến Thanh nhìn quanh ngôi nhà, như thể đang ngắm nghía căn phòng tân hôn của hắn và cô, thanh âm vang lên mang theo sự suy tính rất cẩn thận, khiến cho Thiên Ân đỏ ửng mặt phản pháo.

_ Không thể được! Anh không được phép chuyển vào đây!

_ Vậy thì tôi đưa em theo!

Tề Yến Thanh dịu dàng nói, bàn tay hắn vuốt ve gương mặt cô, rồi thanh âm vang lên như một lời thì thầm dụ hoặc.

_ Căn nhà này sẽ sớm thôi, bị ngân hàng lấy trắng. Tôi đã tìm hiểu về số nợ thuế mà bà Lona còn thiếu của ngân hàng. Không lớn, nhưng với khả năng của bà ấy thì không thể trả được. Hơn nữa thời hạn cũng chỉ còn tới tháng hai năm sau…!

Ánh mắt hắn rất rõ ràng nhìn vào gương mặt cô. Thiên Ân cảm thấy cho dù thế nào, thì ba năm trước, hay ba năm sau, hắn vẫn luôn là kẻ như thế! Luôn biết rõ điểm yếu của người khác để khai thác đến cùng.

_ Em cũng muốn giúp bà ấy mà…đúng không?

Hắn nhẹ giọng hỏi cô, thanh âm không có một chút áp lực sai khiến nào, mà hoàn toàn là sự khẩn khoản cầu xin….khiến cho Thiên Ân giật mình lạ lẫm.

_ Với cả....

Tề Yến Thanh nhẹ nhàng khẽ nói, ánh mắt sâu hút ấy nhìn thẳng vào cô.

_ Tôi đã tìm ra manh mối về cái chết của Triệu Văn!

Ánh mắt của Thiên Ân đột ngột trở nên kinh hoàng.

_ Anh nói thật sao?

Tề Yến Thanh gật đầu, thanh âm quả quyết vang lên.

_ Ba năm qua vừa tìm kiếm em, vừa điều tra về cái chết của Triệu Văn. Cho dù khó khăn, nhưng cũng đã có kết quả. Tôi đã tìm ra năm đó tại biệt thự khi xảy ra vụ án, vẫn còn người sống sót!

_ Là ai? Anh mau nói đi!

Thiên Ân gắt gao nắm lấy áo Tề Yến Thanh, cuống quýt hỏi hắn. Tề Yến Thanh ngược lại rất điềm đạm mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

_ Quay về với tôi! Tôi sẽ nói cho em biết!

Thiên Ân cứng đờ nhìn Tề Yến Thanh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, ánh mắt sâu thẳm của hắn khẽ hướng xuống. Hắn nâng tay cô lên, cung kính đặt lên một nụ hôn như tôn thờ, rồi nhẹ nhàng khẽ nói.

_ Ba năm dạo chơi như vậy là quá đủ rồi! Về nhà với tôi đi! Tôi xin em mà!

****

Thiên Ân ngồi lặng trong căn phòng, căn phòng nhỏ bé của cô bỗng nhiên trở nên trống trải khi không có hắn, cũng lạnh lẽo bất thường.

Câu nói của hắn khiến cho Thiên Ân suy nghĩ….

Hắn đã hứa rằng, nếu như cô trở về, hắn sẽ giúp bà Lona giữ lại được căn nhà. Điều mà cả cô và bà, cho dù cố gắng đến bao nhiêu cũng khó mà đạt được.

Bà Lona là người đã giúp đỡ cô rất nhiều thời gian cô ở đây….Nếu như có cách nào để trả ơn bà, thì chính là cách này!

Hơn nữa, hắn còn đưa ra cho cô một lý do khiến cô dằn vặt cháy gan ruột, đó chính là bí ẩn về cái chết của cha cô. Điều làm cô day dứt đến tận bây giờ. Điều luôn ám ảnh cô trong giấc mơ!

Tề Yến Thanh không phải là người gây ra cái chết của cha cô, thì ai là kẻ thủ ác đứng đằng sau tất cả?

Cô cắn môi....Trong lòng ngổn ngang như một căn phòng chưa dọn dẹp. Nếu như quay về với hắn....cô biết chắc chắn điều gì sẽ đợi chờ cô ở phía trước.

Phải làm sao đây?

****

Chiếc xe Roll Royce của hắn chiếc sáng cả khu phố, bức tượng thiên thần bằng vàng ròng sáng lấp lánh lên dưới ánh đèn đường.

Tề Yến Thanh dứng cạnh cánh cửa rộng mở, điếu xì gà thượng hạng kẹp giữa hai đầu ngón tay tỏa ra làn khói thơm ngát. Kính Hàm ngồi sẵn trong ghế lái, kín đáo quan sát hắn qua gương chiếu hậu.

Thời gian điềm đạm trôi qua. Hắn cứ liên tục đốt thuốc, và ánh mắt thì cứ nhìn về phía căn nhà nhỏ bé lọt thỏm giữa đường phố với ánh mắt chờ mong.

Rồi cánh cửa của căn nhà ấy mở ra. Hắn nhìn thấy Thiên Ân ôm lấy bà Lona thật chặt. Ánh mắt hắn sáng lên lấp lánh.

Sải bước chân dài của hắn băng qua đường, gấp gáp vội vã. Hắn bước tới bên cô, vững vàng mạnh mẽ. Chiếc áo khoác cầm sẵn trên tay choàng nhẹ lên đôi vai cô.

Thiên Ân giật mình, nhìn gương mặt tuấn mĩ cao ngạo của hắn. Bà Lona đứng bên cạnh cười tươi rói, đánh nhẹ lên cánh tay to lớn của hắn.

_ Nhớ chăm sóc con bé cẩn thận! Đừng để con bé trốn mất lần nữa! Nghe chưa con trai?

Tề Yến Thanh mỉm cười, nụ cười dịu dàng khác hẳn cá tính kiêu ngạo của hắn. Hắn nhìn về phía bà Lona và gật nhẹ đầu.

_ Vâng! Cháu sẽ giữ cô ấy thật chặt!