Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu

Chương 80: Em còn trốn anh đến bao giờ ?




Nước Pháp – Paris hoa lệ

3 năm sau

Dãy phố thời trang kinh diễm bậc nhất giữa lòng Paris hoa lệ quy tụ những hãng thời trang nổi tiếng bậc nhất trên thế giới, thánh địa của những món hàng xa xỉ phẩm đắt tiền choáng ngợp. Mặc dù trời vẫn còn sáng, nhưng những ánh đèn điện hắt ra từ những tấm gương trưng bày còn chói mắt hơn cả. Dọc hai bên đường lát đá trắng toát sạch sẽ không một hạt bụi, người đi lại đều thuộc tầng lớp thượng lưu, xúng xính váy áo, hút mắt vào những thiết kế lên tới vài trăm nghìn đô mĩ lệ bày trong tủ kính.

Chiếc Roll Royce sang trọng lướt trên đường phố, ngay giữa kinh đô ánh sáng hoa lệ cũng dễ dàng thu hút ánh nhìn trầm trồ của mọi người xung quanh. Người sở hữu chiếc xe này, nhất định phải thuộc tầng lớp quý tộc cao cấp.

Bên trong lớp kính chống đạn đen thẫm, một người đàn ông dánh vẻ trầm tĩnh đang nhắm mắt như nghỉ ngơi.

Mái tóc dày dặn rủ trước trán, qua thời gian đã xuất hiện vài sợi bạc, nhưng lại không hề làm giảm đi sức hút của người đàn ông ấy, ngược lại còn tôn thêm sự từng trải thâm trầm. Vầng trán cao mờ mờ một vết sẹo, sống mũi thẳng tắp, hàng lông mày sắc bén như lưỡi kiếm cùng đôi mắt nhắm nghiền lại như đang ngủ, đôi môi kiêu bạc mím chặt lại cùng đường hàm cao ngạo tuyệt mĩ…Dường như thời gian không hề tác động gì đến người ấy, có chẳng chỉ làm tăng thêm vẻ bí ẩn trải nghiệm, khiến hắn so với ba năm trước, khoác lên người sự sâu sắc tĩnh lặng hơn.

Tề Yến Thanh hít thở rất chậm, khuôn ngực vạm vỡ in lên lớp âu phục sang trọng. Chiếc đồng hồ đính kim cương nằm trên cổ tay trái đang chậm chạp lướt đi. Dáng vẻ lười biếng không chút gấp gáp, khắc hẳn với người đang cầm lái nhìn ra suốt dọc đường ở phía trước.

Kính Hàm nhìn quanh đường phố, đắn đo không biết nên dừng lại tại showroom thời trang nào. Nếu nói về sự hiểu biết thời trang của phái nữ, thì Kính Hàm hoàn toàn là một tờ giấy trắng.

Quyển tạp trí Vogue danh tiếng vẫn còn để mở nằm im bên cạnh ghế lái, Kính Hàm cuối cùng đành phải tìm một chỗ thích hợp để đỗ xe lại. Mặc nhiên bỏ qua những ánh mắt háo hức tò mò in lên cửa kính xe, anh với tay lấy tờ báo, chăm chú cẩn thận lật giở từng trang tạp trí đầy màu sắc, đầu lông mày cau chặt lại như thể đang đọc công thức hóa học.

_ Tề tổng! Chúng ta nên mua gì cho Khuất tiểu thư đây?

Kính Hàm nhẹ giọng hỏi, người ở phía sau vẫn im lìm như một pho tượng. Nếu như người bình thường nhìn vào, chắc chắn tin rằng hắn đang ngủ.

Nhưng Kính Hàm là cánh tay phải đắc lực của Tề Yến Thanh, người rất hiểu tâm trạng của hắn. Anh nhìn về phía Tề Yến Thanh, giơ một trang tạp chí in một chiếc túi xách rất đẹp màu hồng pastel, nhẹ giọng hỏi.

_ Ngài thấy chiếc túi này được không?

Tề Yến Thanh chầm chậm mở mắt, đôi mắt sâu hút tĩnh lặng như hồ nước không đáy nhìn về phía trang sách, hàng mi dài của hắn khẽ chớp nhẹ, và hắn gật đầu.

_ Vậy thuộc hạ tới cửa hàng mua luôn! Ngài chờ một chút!

Tề Yến Thanh lại gật đầu, chầm chậm hít một hơi dài, ánh mắt tĩnh lặng hướng về phía ngoài đường phố.

Paris đang vào thu, những cơn gió lạnh và những tán cây rợp lá vàng rực rỡ. Không khí thanh sạch và mang mác mùi thơm của bánh mì, của cà phê, của nước hoa, và cả mùi hương của nước Pháp. Những cô gái Pháp vui vẻ bước trên đường phố, trong những bộ trang phục màu be nhạt giản dị, toát lên nét đẹp tự nhiên mộc mạc tinh tế.

Ánh mắt sâu hút của hắn dịu lại, nụ cười nhẹ tênh hiện trên nét môi kiêu bạc của hắn….

Ngày xưa có một cô bé con với đôi mắt trong sáng đã nói với hắn rằng, cô bé ấy rất thích nước Pháp….

Ngày hôm đó khi ra khỏi viện, Tề Yến Thanh lập tức tổ chức cuộc họp đột xuất tại Tề thị. Nhìn khuôn mặt những tên cổ động mong hắn chết từng ngày mà thấy hắn đột ngột lù lù xuất hiện, thật giống như nuốt phải khoai tây nóng, nghẹn chết một đám cơ hội. Sau đó Tề Yến Thanh nhờ Nhiếp Phong lôi ra một loạt tội trạng tham nhũng của bọn chúng, đưa trực tiếp lên báo chí và cảnh sát, làm một cuộc thanh trừng lại Tề thị thật trong sạch.

Về phần Phi Điểu, thì ngày hắn trở về, đúng là ngày cá lớn quẫy mình. Ngay khi trở về, Tề Yến Thanh đã ra một quyết định dứt khoát và quyết liệt nhất từ trước đến giờ, đó là trong vòng một tuần, nhất định phải xóa sổ toàn bộ chân rết của tổ chức B trên đất Italia, Đức và Macau.

Kính Hàm chưa bao giờ thấy sự kiên định cùng quyết liệt như thế ở trong mắt Tề Yến Thanh, cho dù hắn không nói, thì anh cũng hiểu toàn bộ những gì hắn làm, chính là để bảo vệ báu vật trân quý nhất cuộc đời hắn.

Quãng thời gian đó, thế giới ngầm như dậy sóng, là những ngày trắng đêm hỗn loạn, những cuộc thanh trừng, những cuộc ngã giá mua bán với chính phủ...khiến Kính Hàm thật sự bội phục Tề Yến Thanh, tại sao hắn lại có thể giải quyết mọi việc một cách trơn tru như vậy?

Chỉ cần hắn muốn, nhất định sẽ làm được...Toàn bộ chân rết chi nhánh của Tổ chức B, hay liên đới tới tổ chức B tại ba nơi được coi là căn cứ chủ chốt của chúng đều bị dọn sạch, chỉ trong vòng một tuần lễ.

Sau đó, tổ chức B giống như biến mất, chưa hề tồn tại, như một làn khói bụi hòa lẫn vào không gian. Còn vị thế của Tề Yến Thanh và Phi Điểu thì tăng lên chưa từng thấy, tất cả các băng phái đều ngầm suy tôn, hắn chính là Ông trùm số một tại Châu Á.

Mối nguy tạm lắng xuống, đương nhiên phải tổ chức tiệc mừng. Nhưng ngược lại với sự phấn chấn tự hào của mọi thành viên trong Tổ chức, ngày vinh danh chiến thắng tuyệt đỉnh ấy, hắn lại biến mất không tới dự.

Sau này Kính Hàm mới biết, ngày hôm ấy hắn trở về biệt thự Bạch Trà, nơi từ sau khi Thiên Ân bỏ đi, đã bỏ hoang vắng lặng, như một cô tịch lạnh lẽo, chôn giữ kỉ niệm của hắn.

Hắn ngồi tại phòng riêng của Thiên Ân, bên cạnh là chai rượu nặng màu hổ phách đặt trong chậu đá đã tan từ bao giờ, thân hình to lớn của hắn ôm chiếc đàn vĩ cầm hắn đã tặng cô, trước cửa sổ mở rộng, trầm lặng ngắm nhìn biển hoa trà trắng muốt...

Nếu như Thiên Ân biết rằng, hắn dốc sức triệt hạ tổ chức B, tất cả chỉ vì bảo vệ cho an nguy của cô, thì không biết cô có một chút mảy may nào cảm động vì tấm chân tình của hắn hay không?

Nếu như Thiên Ân biết, đêm đó dọc bờ biển tại Italia hùng vĩ, từng tiếng chim kêu thét....đều là vì cô...

Những ngày tháng vắng cô đã khiến hắn thay đổi rất nhiều. Hắn trở nên trầm lặng hơn, ít nói hơn, điềm tĩnh hơn, và lạnh lùng hơn.

Ngày trước hắn vốn không phải là người dễ gần, giờ lại càng trở nên xa cách.

Hắn hoàn toàn không còn xuất hiện thường xuyên tại những bữa tiệc sang trọng, nơi luôn ngập tràn không khí giả tạo mua bán quyền lực, hắn cũng không thường xuyên xuất hiện trên truyền hình và báo chí nữa, hắn thu mình lại, chỉ còn giao tiếp thường xuyên với Lôi Triệt, Nhiếp Phong và Kính Hàm.

Hắn sống một mình tại Bạch trà thành, không cần vệ sĩ và người giúp việc. Trong căn nhà rộng lớn và u buồn, hắn một mình gặm nhấm nỗi cô đơn, và làm bạn với rượu mạnh. Có lần Kính Hàm kín đáo qua biệt thự vì sợ chuyện hắn tự sát lại xảy ra, còn nghe thấy tiếng hắn ngâm nga một bản nhạc cổ điển quen thuộc....sau đó còn nghe hắn rất dịu dàng, khẽ gọi tên cô...

Tề Yến Thanh không còn rơi vào tuyệt vọng, cũng không còn đau buồn u uẩn nữa, nhưng nỗi nhớ cô thì ngày một sâu hơn, ngày một khắc hơn vào trái tim hắn.

Ba năm, hắn điên cuồng tìm kiếm cô suốt ba năm. Nhưng dường như người đã muốn trốn, thì tìm mọi cách cũng không thể tìm ra được. Cô cứ thế biến tan như một cơn gió, khiến cho nỗi mong nhớ cứ ngày một dày vò hắn, khiến cho mái tóc đen đậm của hắn đã bạc đi....

Ánh mắt Tề Yến Thanh dừng lại ở một cửa tiệm, trong lòng mắt đem thẫm sâu hút của hắn chăm chú nhìn một chiếc hộp bọc nhung đen sang trọng đặt ngay ngắn trong tủ kính.

Cánh cửa bên cạnh hắn mở ra, Tề Yến Thanh chậm rãi bước xuống đường.

Sự xuất hiện của hắn khiến cho một góc phố trở nên náo loạn.

Những cô gái hoàn toàn bị dáng vẻ điềm đạm âm trầm, khí chất quý tộc đặc trưng cùng gương mặt nam tính tuyệt mĩ, mùi hương tuyết tùng sang trọng phảng phất trong không khí mùa thu, Tề Yến Thanh đúng là phiên bản chuẩn mực nhất của đàn ông, cùng sự thành đạt ngấm sâu vào từng thớ thịt.

Những phụ nữ trầm trồ nhìn hắn sải bước trên đường, ánh mắt hắn chăm chú nhìn về chiếc hộp nhung phía trong cửa kính dày.

Chiếc hộp bọc nhung đen thẫm, bên trong là một chiếc trâm cài áo hình một bông hoa bạch trà được tết bằng vải lụa thượng hạng, đính trên trâm cài bằng bạch kim nạm kim cương lấp lánh. Sự tinh tế của bông hoa trà cùng nét xa hoa sang trọng khiến chiếc trâm cài áo trở thành một tác phẩm tuyệt mĩ của một thương hiệu thời trang danh tiếng.

Tiếng chuông vang lên, nhân viên trong cửa tiệm đều đã quen thuộc với những vị khách sang trọng, rất chuyện nghiệp nhưng cũng vô cùng lãnh đạm.Vì sản phẩm của cửa hàng đều là những sản phẩm thuộc đẳng cấp cao nhất, thậm chí có tiền cũng chưa chắc đã dễ mua, vì không phải là khách quen.

Nhưng sự lãnh đạm trong ánh mắt những nhân viên tại cửa tiệm lập tức thay đổi khi nhìn thấy người đàn ông sang trọng bước vào. Những nữ nhân viên thảng thốt mất mấy giây, rồi cuống quýt tiến lại, nở nụ cười ngọt ngào.

_ Xin hỏi, ngài cần gì?

_ Tôi muốn xem chiếc trâm cài áo này!

Tề Yến Thanh nhẹ giọng nói, thanh âm như tiếng rừng khuya xào xạc vang lên khiến cho người nữ nhân viên đỏ mặt. Cố nén tiếng tim đập mạnh trong lồng ngực...người đàn ông cực phẩm trước mặt lại mua một chiếc trâm cài nữ, nếu không phải để tặng người thân, thì chắc chắn đã có người trong mộng....

_ Ngài quả thật có con mắt nghệ thuật, đây là chiếc trâm cài áo Hoa trà nạm kim cương 4 ly, dòng Limited của hãng thời trang chúng tôi. Trên thế giới chỉ sản xuất có 5 chiếc, tại Paris đây là chiếc duy nhất. Rất phù hợp để ngài mua tặng bạn gái!

Nữ nhân viên cẩn thận dò ý, thấy sau khi hai tiếng “ bạn gái ” vang lên, Tề Yến Thanh im lặng không nói gì....Nữ nhân viên xuýt xoa trong lòng, thầm ghen tị với người con gái nào may mắn như vậy?

Tề Yến Thanh ngắm nhìn trâm cài áo hình hoa trà tinh tế, ngón tay thon dài của hắn khẽ vuốt ve...Lớp lụa mềm mại như đang vuốt ve làn da phụ nữ, khiến đầu ngón tay của hắn khẽ run rẩy.

Nỗi nhớ cô lại hé miệng rỉ máu. Hắn nhớ ánh mắt, nụ cười, nhớ cả mùi lan Nam phi ngây ngất....

Trong ánh mắt chan chứa tình cảm lại khẽ nhen lên một tia u buồn . Nữ nhân viên ngạc nhiên nhìn thấy một tia chua xót khẽ hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm ấy, đột ngột giật mình khi nghe hắn lên tiếng.

_ Gói lại giúp tôi!

_ Ơ...dạ! Ngài có muốn đề tặng ngoài hộp gì không ạ?

Tề Yến Thanh trầm ngâm một chút, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

*****

Cầm chiếc hộp đựng chiếc trâm cài áo với mức giá khiến người ta phải choáng váng. Tề Yến Thanh thong thả sải bước về phía chiếc xe, ánh mắt thoáng hiện nét cười khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt.

Kính Hàm quay lại xe, trên tay là một chiếc hộp lớn mà da cam nổi bần bật. Anh đặt chiếc hộp lên trên mui xe, logo thương hiệu danh tiếng khiến mọi người phải chú ý sáng lấp lánh dưới ánh nắng. Kính Hàm mở cửa xe, đặt chiếc hộp vào trong, thở phào như trút được gánh nặng.

Đi mua sắm đối với anh còn khó hơn cả tập luyện tác chiến.

Chiếc túi xách xa xỉ mà ban đầu người chủ cửa hàng còn không bỏ ra khỏi kho. Chỉ đến khi nhìn thấy chiếc thẻ đen quyền lực của Kính Hàm, mới vui vẻ mang ra đóng hộp.

_ Sao ngài lại ra khỏi xe?

Kính Hàm ngạc nhiên nhìn Tề Yến Thanh lững thững đi lại. Dưới ánh nắng, những chiếc khuya bạc đính trên chiếc áo choàng hắn mặc sáng lên lấp lánh. Nếu cách đây ba năm, những câu hỏi mang tính cá nhân như vậy Kính Hàm tuyệt đối không thể thốt ra, thì bây giờ Tề Yến Thanh lại dễ dàng trả lời.

_ Tôi đi loanh quanh một chút.

Tề Yến Thanh vẫn là Tề Yến Thanh....nhưng lại không hẳn là hắn trong quá khứ nữa.

_ Đi thôi!

Hắn nhẹ giọng nói với Kính Hàm, tự tay mở cửa xe bước vào. Chiếc hộp đựng trâm cài nằm yên trong áo choàng của hắn.

_ Theo ngài Khuất tiểu thư có thích chiếc túi này không?

_ Cô ấy còn trẻ, tính cách lại vui tươi, sẽ hợp màu ấy.

Tề Yến Thanh đơn giản trả lời Kính Hàm, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn không gian trôi qua cửa kính.

Khung cảnh Paris tráng lệ và lãng mạn, đày chất thơ in vào lòng mắt đen thẫm sâu thẳm. Những ngôi nhà cổ với lối kiến trúc mái vòm từ thời Phục hưng, những vỉa hè lát gạch cổ kính, những quá cà phê ngoài trời với những bộ bàn ghế bằng đồng cổ điển...

Ánh mắt của hắn trôi lơ đễnh trên đường phố, dừng lại ở một cửa hàng bánh mì nho nhỏ, bất chợt thoáng trở nên cứng đờ.

_ DỪNG XE!

Kétttttt!!!!!

Kính Hàm lập tức đạp chân phanh, Tề Yến Thanh theo quán tính lao gập người về phía trước. Chiếc hộp đựng rơi lộp cộp xuống sàn xe, Kính Hàm ngạc nhiên nhìn Tề Yến Thanh lao thẳng ra ngoài...

Bất chợt có một chiếc xe buýt chạy vụt qua, tiếng còi xe inh ỏi cùng gió tát qua mặt hắn. Tề Yến Thanh vội vã chạy dọc trên đường, ánh mắt hoảng loạn tìm kiếm...

_ Tề tổng! Ngài sao vậy?

Kính Hàm xuống xe, nhìn gương mặt Tề Yến Thanh trở nên hoảng loạn trắng bệch, đôi môi mỏng kiêu bạc run lên.

_ Tôi nhìn thấy....cô ấy!

******

Tề Yến Thanh cùng Kính Hàm bước ra từ tiệm bánh mì, với gương mặt thất vọng buồn bã.

Hai người đàn ông cao lớn anh tuấn lịch lãm đứng trước cửa hàng bánh, còn quyến rũ hơn mùi hương bơ sữa ngạt ngào trong cửa tiệm.

_ Tề tổng....thuộc hạ nghĩ ngài....nhìn lầm rồi!

Kính Hàm cẩn thận lên tiếng, nhìn gương mặt trong giây phút lại trở nên trống rỗng của hắn. Tề Yến Thanh biết anh nói vậy, không phải là không có căn cứ. Vì Kính Hàm cùng thuộc hạ đã quần thảo tại Pháp không dưới mười lần để tìm tung tích của Thiên Ân, kết quả là không thể tìm thấy.

Vị chủ tiệm bánh mì vừa rồi cũng quả quyết không hề có cô gái nào giống như hắn miêu tả mua bánh tại đây hôm nay.

Tề Yến Thanh ngước nhìn bầu trời Paris trong vắt không gợn mây, ánh mắt thăm thẳm chất chứa chua xót...

Hắn tin mình không thể nhìn nhầm, dáng vẻ dịu dàng ấy, mái tóc mềm mại như dòng thác ấy...Cho dù không nhìn rõ mặt, nhưng hắn chắc chắn là Ân nhi...

Dù chắc chắn, dù làm mọi cách, hắn vẫn không mang cô trở lại được...

Cô như một dung ảnh mê muội hắn, ám ảnh hắn, khiến hắn yêu thương khao khát trong tuyệt vọng...

Cảm giác bất lực này....hắn nếm trải suốt ba năm, gần như đã phát nghẹn rồi!

Ân nhi....em còn định trốn anh tới bao giờ?

_ Tề tổng?

Kính Hàm nhẹ giọng gọi, cẩn thận nhắc hắn.

_ Tối nay ngài còn buổi hẹn tại Khuất gia cùng Khuất tiểu thư!

Tề Yến Thanh hít vào một hơi, rồi yên lặng gật đầu.

_ Đi thôi!

Tề Yến Thanh nhẹ giọng nói, sải chán dài bước xuống phố...thân hình cao lớn mạnh mẽ, mà buồn bã cô đơn....