Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu

Chương 74: Phát đạn trượt




Người đàn ông đứng trước mặt Kính Hàm, khoác một tấm áo choàng sang trọng, khí chất cao ngạo tuyệt mỹ, đôi mắt chim ưng sắc bén thâm sâu, khí chất áp bức xa cách, không hiểu sao lúc này nhìn thấy gương mặt lạnh lùng ấy, Kính Hàm lại thấy an tâm vô cùng.

_ Cậu ấy đâu?

Lôi Triệt nhẹ giọng hỏi, gương mặt vẫn thế toát ra sự điềm tĩnh lạnh lùng, bình đạm ưu nhã, như thể không hề quan tâm đến sau lưng mình có một toán cảnh sát đang ầm ĩ la lối.

Kính Hàm khẽ nhích người cao, đôi mắt chim ưng của Lôi Triệt vừa nhìn thấy cảnh trước mặt, lập tức xuất hiện ánh nhìn không nỡ.

Tề Yến Thanh trong mắt tất cả mọi người, là người đàn ông luôn cao ngạo điềm đạm, toát lên khí chất quý tộc thu hút, hơn nữa còn có cả sự tự tin ngời ngời của một kẻ thành đạt, chưa bao giờ thấy hắn nhíu mày lo lắng lấy một lần.

Tề Yến Thanh trong mắt Lôi Triệt, là một kẻ sâu sắc thâm trầm, dám nói dám quyết, mạnh mẽ dứt khoát, là một bằng hữu nghìn năm khó tìm, người mà Lôi Triệt sẵn sàng giao sự an nguy của bản thân vào tay hắn.

Vậy mà…

Dáng vẻ tiều tụy, thân hình đẹp đẽ cao lớn giờ bạc nhược ngồi bệt trên sàn nhà, tây trang đắt tiền nhuốm đầy vết máu, cả cổ tay lẫn bàn tay đều cuốn băng trắng, mái tóc đen dày xõa tung trên gương mặt thất thần, ánh mắt không còn chút tự tin trầm mặc thường ngày, giờ đây hoang mang mất phương hướng…Nhìn Tề Yến Thanh như thể già đi hàng chục tuổi.

Lôi Triệt tiến đến, bàn tay cứng cỏi xốc Tề Yến Thanh đứng dậy.

_ Nào! Yến Thanh! Mình đỡ cậu đứng dậy!

_ Bỏ mình ra!

Tề Yến Thanh đẩy Lôi Triệt ra. Một người đàn ông mạnh mẽ ngày nào cũng trong phòng tập luyện hơn 3 tiếng đồng hồ như Lôi Triệt, mà chỉ có một cái đẩy mạnh của hắn đã lảo đảo không vững, nội lực của Tề Yến Thanh đúng là không thể xem thường.

Đôi tay to lớn của Tề Yến Thanh vẫn còn dính máu, hắn vuốt ngược mái tóc của mình ra đằng sau, gương mặt vùi sâu xuống, lộ ra dáng vẻ mệt mỏi chán nản.

Lôi Triệt thở dài, đường hàm góc cạnh của hắn siết chặt lại, đến bên cạnh Tề Yến Thanh, không chút do dự, trực tiếp ngồi xuống nền đất.

Tình bằng hữu giữa hai người bọn họ, thâm sâu tựa như biển khơi, tới mức, kể cả nơi Tề Yến Thanh ngồi có là đầu đường xó chợ đi nữa, thì Lôi Triệt cũng không do dự, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh.

Cả không gian ngập mùi máu khô, cùng mùi thuốc sát trùng của bệnh viện khiến Lôi Triệt có chút váng vất. Hắn nhìn Tề Yến Thanh bên cạnh, nhớ đến cuộc điện thoại gấp gáp của Kính Hàm, quan giọng nói run lên vì mất bình tĩnh của anh, Lôi Triệt cũng đã đoán được Tề Yến Thanh đang suy sụp. Nhưng suy sụp tới mức độ này, thì Lôi Triệt thật sự không đoán ra được.

Người con gái nằm trong phòng cấp cứu kia thật sự có sức ảnh hưởng quá lớn tới hắn. Có thể khiến một kẻ can trường như Tề Yến Thanh trở nên như thế này, cũng biết đối với hắn, cô quan trọng thế nào.

Bệnh viện này tuy cũng là bệnh viện lớn, nhưng so với bệnh viện tư nhân đắt tiền như Royal, hay thậm chí là bệnh viện riêng tại trụ sở Phi Điểu của Tề Yến Thanh thì không thể bì được, vậy mà hắn phải bất đắc dĩ lao vào đây, cũng biết tình trạng cô gái ấy khá nguy cấp.

Lôi Triệt còn biết rằng, đứa con trong bụng mà cô ấy đang mang của Tề Yến Thanh, cũng mất rồi!

Kính Hàm thở dài, nhìn Lôi Triệt ngồi bên Tề Yến Thanh, bên ngoài kia, lại còn có Nhiếp Phong đang tiếp chuyện với phía cảnh sát, , ruột gan như lửa đốt của anh cũng nguôi đi một đôi chút.

Lúc này, ngoài việc Thiên Ân mau chóng tỉnh lại, thì bất đắc dĩ người có thể kiềm chế và vực lên tinh thần của Tề Yến Thanh, chỉ còn Lôi Triệt!

_ Nghe nói cô ấy đã nhận không ít máu của cậu...

Lôi Triệt nhẹ giọng lên tiếng, thanh âm không xa không gần, tựa như đang nói một câu chuyện thời tiết, giọng nói không chứa vẻ quan tâm nào quá đặc biệt, vì hắn hiểu rõ bạn thân của mình nhất. Tính cách của Tề Yến Thanh rất kiêu ngạo, hơn nữa còn có chút cổ quái. Nếu như cố tình tỏ ra quan tâm tới hắn vào lúc này, không chừng còn bị phản tác dụng.

Vì thế hắn luôn sử dụng chất giọng bình bình đạm đạm, giống như hương rượu mạnh lâu năm của mình, từ từ nhuốm say tâm trí đang căng như dây đàn của Tề Yến Thanh.

_ Vậy thì không có gì đáng lo....Nhận máu của Tề đại nhân cậu, cô ấy cho dù có lá gan lớn tới đâu cũng không dám xảy ra chuyện gì đâu!

Lôi Triệt nhìn Tề Yến Thanh, ánh mắt sâu hút sắc bén, đầu lưỡi mềm mại khẽ lướt qua khóe môi, thong thả lên tiếng.

_ Thật ra tớ nghĩ bác sĩ với y tá, cũng chẳng cần phải gấp rút như thế làm gi! Không phải có cậu ngồi lù lù trước cửa phòng cấp cứu rồi sao?

Tề Yến Thanh cau mày, phản ứng rất nhẹ cũng không thoát khỏi cặp mắt như chim ưng của Lôi Triệt. Nhướn một bên chân mày sắc bén lên, Lôi Triệt đủng đỉnh tiếp lời.

_ Có đại ác quỷ như cậu ngồi một đống ở đây, thì thử hỏi Hắc bạch vô thường nào dám tới? Nếu như dám tới, không chừng ngày này năm sau Diêm vương phải cúng giỗ đầu cho hai tên ấy mất!

_ Phì...

Tề Yến Thanh cuối cùng cũng bị Lôi Triệt chọc cho phì cười. Gương mặt tuấn mĩ nghiêng sang một bên, ánh mắt sâu thẳm hướng xuống, bật cười thành tiếng. Lôi Triệt cũng bật cười, hàm răng trắng tinh đẹp đẽ.

_ Vừa rồi Kính Hàm gọi, Giai Kỳ cũng ở bên cạnh. Cậu không biết mình phải tốn biết bao nhiêu tâm sức để từ chối không cho cô ấy theo đâu! Để cô ấy theo, không chừng về nhà lại học tính xấu của thỏ con nhà cậu, thì không chừng ngày mai người ngồi một đống ở đây lại là mình mất!

Tề Yến thanh lắc đầu, ánh mắt hướng về phía cánh cửa....thở ra nặng nề.

Thanh âm buồn thảm vang lên, giống như tiếng lá rừng xào xạc.

_ Mình bất lực lắm....Mình.....không biết phải làm gì cả!

_ Yến Thanh!

Cho dù có nằm mơ, Lôi Triệt cũng không bao giờ dám tin, có một ngày Tề Yến Thanh phải thốt ra câu nói ấy...

“ Mình không biết phải làm gì cả! ”.

Một con người quỷ kế như hắn, thâm trầm như hắn, từng trải như hắn...phải thốt ra những lời như vậy....!

Tình yêu có thể cứu rỗi một linh hồn thì cũng có thể giết chết một linh hồn.

Ngày trước khi còn Thiên Ân trong lòng, Tề Yến Thanh đĩnh đạc tự tin biết bao, luôn mang vẻ mặt của kẻ có được cả thế giới, thì bây giờ trở nên tàn úa mất hết tinh thần thế này.

Lôi Triệt vỗ vai Tề Yến Thanh, cảm nhận bờ vai to lớn của hắn đang sụp xuống. Ánh mắt sắc bén thoáng một chút thâm trầm.

_ Đừng lo lắng nữa! Thỏ con của cậu phúc lớn mạng lớn, mình tin cô ấy sẽ vượt qua! Quan trọng bây giờ cậu phải giữ vững tinh thần, mọi chuyện cần phải bình tĩnh! Vừa rồi mình có hỏi qua bác sĩ trực, tình trạng của cô ấy không còn nghiêm trọng nữa, hơn nữa....

Nụ cười mỉm khắc lên nét môi kiêu bạc, Lôi Triệt vỗ vỗ vai Tề Yến Thanh ung dung nói.

_ Còn có con trâu máu là cậu ngồi ở đây. Mình vừa tài trợ cho bệnh viện một con dao bổ củi cực sắc, khi cần là mang cậu ra cắt tiết!

_ Ha ha...!

Tiếng cười sảng khoái của Tề Yến Thanh vang lên, tựa như rừng sâu xào xạc. Kính Hàm đứng bên cạnh cũng len lén thở phào.

Ổn rồi!

Lôi Triệt nhìn thấy đôi mắt của Tề Yến Thanh cuối cùng cũng hiện ra thần sắc, trong lòng cũng len lén buông lỏng. Vực dậy tinh thần của hắn không khó, quan trọng là phải nói đúng vào điều mà hắn đang quan tâm. Tề Yến Thanh bây giờ, chỉ chăm chăm duy nhất một điều, chính là sự an nguy của Thiên Ân. Vì thế trước khi vào đây Lôi Triệt đã cẩn thận hỏi đi hỏi lại bác sĩ, khi nghe được lời khẳng định chắc nịch của họ, hắn mới tạm yên tâm.

Tề Yến Thanh cảm thấy cũng nguôi đi chút lửa lòng. Cho dù ánh đèn trên phòng cấp cứu vẫn sáng, cánh cửa vẫn đóng im lìm, nhưng từ nãy tới giờ đều không thấy bác sĩ nào chạy qua chạy lại gấp gáp nữa....

Thiên Ân của hắn nằm trong phòng bệnh mạnh mẽ như thế, thì hắn cũng phải mạnh mẽ lên, làm điểm tựa cho cô chứ...

Cho dù nỗi đau mất đi cốt nhục chưa thành hình vẫn cào xé tâm gan, nhưng Tề Yến Thanh không dám bộc lộ ra bên ngoài....sợ rằng cô biết được sẽ đau lòng.

Bảo vệ cô lúc này, hắn chỉ có thể làm được đến thế!

Tề Yến Thanh muốn lên tiếng, bên tai lại bị tiếng ồn của viên cảnh sát A Phàm ngắt lời.

_ Luật sư Nhiếp! Nếu ngài đã là luật sư đại diện cho Tề Yến Thanh, ngài chắc hẳn cũng được học qua trường lớp đào tạo luật pháp. Vì thế tôi nghĩ có một đạo lý là luôn phải thượng tôn pháp luật, chắc trong những nơi ngài học qua, cũng có đề cập tới chứ? Hay những nơi ngài học quá cao siêu, nên những đạo lý căn bản ấy họ không đề cập tới?

_ Cảnh sát trưởng A Phàm! Không ngờ ngài cũng hiểu biết như vậy! Đúng là trường học của tôi có dậy đạo lý căn bản ấy, nhưng là dậy ở lớp vỡ lòng cho trẻ con lớp 1.

_ Ngài....!

Cảnh sát trưởng A Phàm cứng họng nhìn Nhiếp Phong mỉm cười ưu nhã, ánh mắt thông minh ghim chặt vào gương mặt đang đỏ rần lên kia.

_ Ở trường chúng tôi còn dạy, nếu một người làm công quyền mà lấy việc công trả thù riêng, thì gọi là lạm quyền!

_ Ngài....!

Nhìn gương mặt tái xanh như tàu lá của A Phàm, Nhiếp Phong từ từ nở nụ cười lạnh, ánh mắt luôn ấm áp dần chuyển sang vẻ sắc lẹm như mắt sói đứng trước một cỗ thịt tươi, thanh âm luôn tinh tế như tiếng đàn piano giờ đầy sự đe dọa.

_ Trước khi ngài đối đầu với một người nào, ngài phải tìm hiểu rõ xem, người ấy là ai?

Thanh âm vang lên rất khẽ, chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, ghé sát vào tai A Phàm, từng câu gọn gàng vang lên.

_ Cháu gái ngài, Alex có khỏe không? Cổ họng đỡ chưa? Hát được rồi chứ hả?

_ Mày!

A Phàm tức đến mức sùi bọt mép, ánh mắt trắng dã nhìn về phía Nhiếp Phong hằn học.

Nhiếp Phong ngược lại, thong thả điềm tĩnh, từng lời vang lên như rót vào tai hắn.

_ Ngài không muốn để tất cả mọi người ở đây biết, ngài là chú ruột của Alex, người rắp tâm hạ độc vào trà của Giai Kỳ tiểu thư, còn đổ tội cho Thiên Ân, người đang nằm trong phòng cấp cứu chứ?

Giọng nói nửa bông đùa, nửa như đe dọa, nhếch lên một nụ cười nửa miệng đầy tự tin, nhìn vào gương mặt trắng bệch đi như tờ giấy của A Phàm.

_ Cháu thì gắp lửa bỏ tay người, chú thì lấy việc công trả thù riêng...Để tôi nhắc cho ngài nhớ, cả Lôi tiên sinh và Tề tiên sinh đều đã rộng lượng cho Alex một con đường thoát tội, nếu như hai ngài ấy truy cứu đến cùng, thì cô ta không bao giờ thoát khỏi án cố ý giết người! Cảnh sát trưởng đại nhân như ngài, có cứu nổi cô ấy thoát án không?

A Phàm nhìn Nhiếp Phong như nhìn thấy ác quỷ. Tại sao một con người trong giây phút có thể thay đổi như vậy? Lúc trước còn vui vẻ thân thiện, dáng điệu ưu nhã đầy học thức, giờ đột nhiên biến thành một kẻ đáng sợ, ánh mắt sắc bén như lưỡi lam, giọng điệu đầy vẻ đe dọa, khiến cho A Phàm nổi đầy gai ốc.

_ Cảnh sát trưởng, lỗi của thân chủ tôi chỉ là phóng xe quá tốc độ, có gây va chạm nhưng không có thương tích về người. Hơn nữa, trên xe còn đang chở một người nguy kịch cần phải đi cấp cứu, nếu như ngài là người có tấm lòng, ngài phải trợ giúp dẹp đường cho xe của Tề tiên sinh qua, đây ngài lại tìm mọi cách để ngăn trở xe đến bệnh viện....Hay là....

Nụ cười hiện trên môi Nhiếp Phong khiến tất cả mọi người đều sởn gai ốc.

Thanh âm đủng đỉnh vang lên, nhưng sức nặng không khác gì một tiếng nổ.

_ Cháu không giết được người, thì chú giết hộ?

_ Nhiếp Phong! Mày...!

_ Lỗi vi phạm giao thông là lỗi nằm trong khung dân sự. Nguyên tắc của các ngài là phải mời đích thân người lái xe làm việc chứ không phải tìm thân chủ của tôi. Vậy mà các ngài với thái độ hùng hổ lao vào bệnh viện, trang bị một người vũ khí quân sự, các ngài là đến để mời người, hay bắt người?

Nhiếp Phong đanh thép lên tiếng, khiến cho A Phàm cứng họng. Hắn lắp ba lắp bắp, mồm miệng như cá mắc câu.

_ Vừa rồi phía Tề Yến Thanh chĩa súng vào lực lượng cảnh sát, là chống người thi hành công vụ! Với hạng người sống ngoài pháp luật như hắn thì không mạnh tay có thể mời hắn về không?

_ Thế nào là sống ngoài vòng pháp luật? Thế nào là mạnh tay?

Nhiếp Phong cười nhạt, nụ cười ngạo mạn như thể đã nắm chắc được điểm yếu của đối phương.

_ Sống ngoài vòng pháp luật mà lại có luật sư riêng, đóng thuế đầy đủ, thượng tôn pháp luật, còn mạnh tay...là mang súng đến uy hiếp? Cho tôi hỏi, ở đây ai nhìn thấy ngài Tề trực tiếp chĩa súng vào người cảnh sát trưởng A Phàm?

Câu hỏi vang lên, nhất loạt cảnh sát đều nhìn nhau, sau đó đều cẩn thận đồng thanh lên tiếng.

_ Không...không có!

_ Các người!

A Phàm gần như phát điên, tức giận quát lớn. Cho dù A Phàm có là cảnh sát trưởng, nhưng trước mặt là Lôi Triệt và Tề Yến Thanh, là hai người mà kể cả cho mấy người cảnh sát đó thêm 3 cái mạng nữa, cũng không dám trực tiếp đối đầu.

_ Cảnh sát trưởng, vu khống người khác cũng là vi phạm pháp luật ấy!

Nhiếp Phong nhẹ nhàng lên tiếng, lần này hắn tiến sát lại, thân hình cao lớn tràn ra khí thế áp bức như loài sói, ánh mắt như thú dữ nhìn A Phàm, nhẹ nhàng lên tiếng.

_ Tôi khuyên ngài, nên quay về đi, coi như chuyện hôm nay không xảy ra. Bên phía ngày Tề cũng sẽ không truy cứu nữa. Giờ ngài ấy còn đang phải lo lắng cho sức khỏe của tiểu thư, không có thời gian để tiếp ngài.....

_ Ta cóc cần biết cô ta sống chết ra sao!

A Phàm giận dữ gầm lên....và chắc chắn...đó là sai lầm nhất trong cuộc đời hắn!

Lôi Triệt cảm thấy một luồng gió mát phất qua mặt, và trước khi Kính Hàm kịp vươn tay kéo lại....một tên vệ sĩ bị đẩy ngã sấp xuống sàn, súng trong người Lôi Triệt bị một bàn tay mạnh mẽ cướp lấy.

A Phàm chết đứng, nhìn một họng súng đen xì chĩa thẳng trước mặt...ngay cả trước khi hắn kịp hét lên, bên mạn sườn hắn bị một cú đạp mạnh... A Phàm ngã vật xuống đất, liền sau đó là tiếng súng nổ inh tai nhức óc vang lên.

_ ĐOÀNG!!!!

Viên đạn xuyên thẳng về phía trước, găm thẳng vào bức tường đối diện. Tề Yến Thanh nắm chặt trong tay khẩu súng, ánh mắt sắc lạnh nhìn A Phàm ngã dưới đất, ánh mắt kinh hãi như đông cứng.

Nếu như lúc đó Nhiếp Phong không nhanh chân đạp hắn ngã xuống, thì viên đạn vừa rồi đã hoàn hảo ghim thẳng vào đầu hắn, lấy mạng của hắn.

A Phàm sợ đến toát hết mồ hôi, nhìn họng súng trên tay Tề Yến Thanh lần nữa lại chĩa thẳng vào người mình.

_ Tề Yến Thanh! Bình tĩnh lại!

Nhiếp Phong lập tức đứng trước họng súng của Kính Hàm, che cho tên A Phàm đang nằm dưới đất. Tất cả cảnh sát đằng sau lập tức lại rút súng ra, chĩa thẳng vào Tề Yến Thanh, và đằng sau, đội vệ sĩ của hắn cũng sẵn sàng cho một màn đấu súng trực tiếp.

_ Yến Thanh! Nghe mình đã! Cậu bỏ súng xuống!

_ Tề tổng! Thuộc hạ xin ngài bình tĩnh lại!

Kính Hàm và Lôi Triệt lập tức áp sát bên người Tề Yến Thanh, mỗi người một bàn tay nắm chặt lấy họng súng trên tay của Tề Yến Thanh, hai đấu một mới dằn được họng súng trên tay của hắn hạ thấp xuống.

_ Con chó đó dám xúc phạm Ân nhi của mình!

Tề Yến Thanh nhìn A Phàm run rẩy sau chân của Nhiếp Phong, thanh âm rít lên, khóe môi mỏng kiêu bạc mím chặt lại khắc nghiệt.

_ Được rồi! Mình biết rồi! Nhưng cậu bỏ súng xuống, cho dù là tên nhãi nhép như hắn, nhưng nếu đổ máu cũng là chuyện rất phiền hà! Nghe mình!

Nếu nói thật lòng ra, giữa Lôi Triệt và Tề Yến Thanh, không biết ai mới là người muốn ghim thẳng một viên đạn vào đầu tên cảnh sát kia. Hắn là chú ruột của Alex, con khốn dám hạ độc vào trà của Giai Kỳ, Lôi Triệt làm sao có thể bỏ qua?

Tề Yến Thanh cũng không bao giờ đột ngột bắn người như vậy, nhưng hiện giờ tâm trạng của hắn rất tệ, hơn nữa người mà tên khốn kia xúc phạm lại là người hắn yêu thương nhất, thoát được chết lần này, cũng phải nói mạng của tên kia quá lớn!

_ Bỏ tay ra! Mình phải ghim vào cái não chó của hắn một lỗ!

Tề Yến Thanh dùng sức giương họng súng lên lần nữa, lần này thì cả Lôi Triệt và Kính Hàm phải cắn răng vất vả để ghìm lại. Sức đấu sức, họng súng run lên bần bần trong tay ba người…..

Rắc…

Tiếng rạn vỡ vang lên, Nhiếp Phong cùng tất cả mọi người há hốc miệng nhìn họng súng trong tay ba người bị bóp đến méo mó.

Tề Yến Thanh nhìn khẩu súng bằng bạc sang trọng của Lôi Triệt trở thành một đóng dúm dó sau khi bị ba người giằng giật. Hắn nghiên chặt răng lại, ném thẳng khẩu súng hỏng về phía A Phàm.

Khẩu súng nặng nhắm trúng đầu hắn rơi xuống.

_ A! A!

Máu từ trán hắn phun ra. A Phàm ôm chặt trán đau đơn, máu đỏ từ khẽ tay của hắn chảy ra nhỏ xuống sàn nhà tắm. Tiếng hét điên loạn của hắn vang lên.

_ Các người còn làm gì? Không mau bắt hắn lại!

Một viên sĩ quan giơ chiếc điện thoại sáng lóa lên, lắp bắp lên tiếng.

_ Nhưng…cảnh sát trưởng….có điện từ thị trưởng!

_ Cái gì?

A Phàm hoảng hốt trợn mắt, thấy chiếc điện thoại giơ ra trước mặt mình. Hắn ta tay bịt vết thương tứa máu, lắp bắp lên tiếng.

_ Thưa thị trưởng!

_ Cậu làm cái gì vậy A Phàm? Định làm loạn sao? Khi không điều một tiểu đội cảnh sát đến áp chế Tề tiên sinh là sao?

Tiếng thị trưởng vang lên giận dữ, A Phàm ấp úng lên tiếng.

_ Thưa ngài! Hắn ta …..

_ Lôi tiên sinh đã gọi điện cho tôi. Tề tiên sinh là chở người nhà đi cấp cứu, tính mạng Tề tiểu thư ngàn cân treo sợi tóc, bất đắc dĩ mới phải phóng quá tốc độ. Tất cả những va chạm giao thông trên đường, luật sư của ngài ấy đều đã làm việc và giải quyết đền bù thiệt hại, cậu còn tới đó làm gì nữa?

_ Nhưng ông ta tấn công cảnh sát!

A Phàm lắp bắp lên tiếng, lại bị tiếng gạt đi dứt khoát của thị trưởng.

_ Tề tiên sinh hiện giờ tâm lý không được ổn định, hành vi có mất kiểm soát nên không thể truy cứu! Cậu mau rút về!

_ Nhưng thưa ngài…

_ A Phàm!

Tiếng thị trưởng quát lên rõ rệt trong điện thoại, khiến cho hắn vừa định lên tiếng lập tức câm nín. Thanh âm rõ ràng là đe dọa vang lên mồm một.

_ Cậu không coi lệnh tôi ra gì nữa đúng không? Đừng nghĩ rằng tôi không biết những chuyện cậu làm sau lưng tôi! Nói cho cậu biết, lúc này cậu khôn hồn nên thu mình lại, nếu không đừng trách tôi chưa nhắc trước!

CẠCH!

Tiếng dập điện thoại vang lên giận dữ, A Phàm cứng họng nghe tiếng tút dài khô khốc bên tai, ánh mắt nhìn gương mặt Lôi Triệt khinh miệt nhìn hắn, khóe môi mỏng kiêu bạc nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.

_Nhiếp Phong lùi lại, thong thả nhìn A Phàm đầu dính đầy máu, đủng đỉnh nói.

_ Các ngài cảnh sát, phiền đưa cảnh sát trưởng đến bệnh viện công an điều trị đi!

Những viên cảnh sát phía sau nhìn nhau, rồi lục đục thu súng, hối hả tiến về phía A Phàm, lập tức bị hắn gắt lên.

_ Không cần!

A Phàm đứng lên giận dữ, nhìn về phía bốn người cao ngạo trước mặt, ánh mắt vằn lên tia căm phẫn…

Chuyện….chưa xong đâu!

Toán cảnh sát lục đục kéo nhau ra khỏi bệnh viện, trả lại sự yên ắng ban đầu. Tề Yến Thanh lúc này mới được Lôi Triệt và Kính Hàm thả tay ra, ánh mắt như thần chết nhìn theo A Phàm….

Ngay lúc này, cửa phòng cấp cứu mở toang ra, bác sĩ từ bên trong chạy ra, khấp khởi lên tiếng.

_ Tề tiên sinh! Tiểu thư đã qua cơn nguy kịch rồi!