Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu

Chương 71: Nỗi đau đời đời kiếp kiếp




Thiên Ân cảm thấy mình đang đi giữa một biển sương mù, hư hư thực thực, như gió bụi mờ mịt, không thể nào phân định rõ rệt, trước mắt là một màu xám tro lạnh lẽo, cảm thấy như không gian cũng cô đặc nghẹt lại, không thể hít thở.

Kính Hàm thì trầm ngâm bên cạnh cô, dường như những gì anh sắp nói ra đây, cũng là những chuyện day dứt khiến anh không thể nói. Hơi thở dài buông xuống nặng nề, ai nói anh là cánh tay phải của Tề Yến Thanh, lại là người duy nhất tại đây có thể nói chuyện với cô những lúc như thế này?

_ Kính Hàm tiên sinh…?

Thiên Ân nghẹn ngào gọi tên anh, Kính Hàm cười rất buồn, ánh mắt bất định nhìn về phía trước, thanh âm trầm thấp vang lên.

_ Tin tôi đi Thiên Ân, tôi cũng không dễ chịu gì hơn cô đâu!

Bàn tay anh khẽ xoa nhẹ từng đốt ngón tay, chạm vào từng nốt chai sần cứng nhức trên bàn tay, dấu vết của những lần tập luyện lẫn cận chiến suốt những năm qua.

_ Thật ra cha cô, Triệu Văn, ông ấy không bị ai giết hại cả, mà tự tử!

_ Không thể!

Kính Hàm nhìn Thiên Ân lắc đầu, ánh mắt kiên định cẩn thận nói ra bí mật năm xưa.

_ Thật ra năm đó, cả tôi, cả ngài ấy đều có mặt ở thư phòng, nhưng khi đến nơi thì cha cô đã chết rồi. Cái chết của ông ấy nhìn qua thì là một vụ mưu sát, nưng thực chất là một vụ tự tử bị dàn dựng thành mưu sát!

_ Nhảm nhí!

Thiên Ân lắc đầu, thanh âm vang lên như hụt hơi. Cha Triệu Văn của cô, dịu dàng ấm áp, lúc nào cũng nở nụ cười rất lạc quan, tại sao lại có chuyện tử tử cơ chứ?

Mà tại sao lại có người muốn dàn dựng cái chết của cha cô trở thành vụ tử tử cơ chứ? Rút cuộc tại sao phải lợi dụng cái chết của cha cô làm gì? Mục đích là gì?

Mà….

Ánh mắt Thiên Ân không chút tin tưởng nhìn Kính Hàm, mệt mỏi lắc đầu.

_ Kính Hàm tiên sinh…chuyện của ngài thật kịch tính, giống như kịch bản phim vậy, tôi không dám tin!

_ Thiên Ân….

_ Tôi chỉ tin những gì tờ báo năm xưa viết!

_ Bài báo đó chính là hỏa mù của cảnh sát tung ra để khiến hung thủ mất cảnh giác, nghĩ rằng cái bẫy chúng giăng ra đã thành công, thuận tiện có thể bắt được chúng.

Kính Hàm khẩn thiết giải thích, lại thấy cái nhếch môi nhàn nhạt của Thiên Ân.

_ Thế bắt được chưa?

Gương mặt điềm tĩnh như có như không của cô nhìn thẳng vào anh, cùng sự điềm nhiên đến lạnh người. Kính Hàm nhất thời tê liệt trước câu hỏi của cô, thấy Thiên Ân lạnh lẽo bật cười thành tiếng.

_ Suốt 12 năm qua….bắt được hung thủ chưa?

_ Hung thủ không phải là người bình thường, mà chính là...

_ Tổ chức B!

Gương mặt điềm nhiên của Thiên Ân nhìn vào Kính Hàm, vẫn là giọng nói êm êm chẳng chút cảm xúc ấy, lần nữa khiến Kính Hàm không thể thốt nên lời.

_ Đúng không? Ha...

Thiên Ân bật cười, nuốt khan trong cổ họng, bàn tay mệt mỏi vuốt mái tóc xõa dài trên gương mặt của mình.Thiên Ân nhìn vô định xuống đất, cảm thấy chán nản đến mức không còn hơi sức để bực tức nữa. Chầm chậm lắc đầu, cô khẽ khàng lên tiếng.

_ Suốt những năm qua, mọi người luôn dựng lên một Tổ chức B, giống như một ông ba bị! Đáng sợ, nhưng không ai biết là có thật hay không?

Kính Hàm lắc đầu, muốn lên tiếng, lại thấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Ân ngăn những lời Kính Hàm muốn thốt ra lại.

_ Kính Hàm tiên sinh! Tôi luôn được nói rằng, có một tổ chức B nào đó ngoài kia, luôn tìm mọi cách để giết tôi, và ông ta đang ra sức để bảo vệ tôi! Nhưng từ đầu tới giờ, tôi không hề thấy một tổ chức B nào như ngài nói, còn người bảo vệ tôi, thì năm lần bẩy lượt hành hạ tôi sống không bằng chết!

_ Kính Hàm tiên sinh, vậy là thế nào? Ngài giải thích đi!

_ Thiên Ân...!

_ Hay là do ông ta bảo vệ tốt quá, nên tổ chức B đó sợ đến mức nhìn thấy tôi đành phải cách xa nghìn mét, kính nghi viễn chi, không dám lại gần?

_ Thiên Ân....

_ Đủ rồi!

Thiên Ân lắc đầu, cô thật sự không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa!

_ Kính Hàm tiên sinh! Ngài đến đây và nói rằng, tôi phải tin câu chuyện không chứng cớ của các ngài, và bỏ qua những gì chính mắt tôi đọc được, từ tờ báo cũ, từ quyển nhật kí của cha tôi? Mà trong cơn hoảng loạn cha tôi đã viết ra tên ông ta, ngay sau lời khẳng định có người sẽ giết ông ấy! Ngài nói tôi không tin có được không?

_ Thiên Ân! Tôi biết cô không thể chấp nhận trong nhất thời, nhưng tôi dám lấy danh dự ra đảm bảo, Tề Tiên Sinh không liên quan đến cái chết của cha cô. Bây giờ, ngài ấy đang tới cục cảnh sát để lấy hồ sơ mật vụ án năm đó mang về cho cô xem! Chỉ cần xem rồi, cô nhất định sẽ tin ngài ấy!

Kính Hàm khẩn thiết nói, lại thấy Thiên Ân cười còn lạnh lùng hơn.

_ À! Tôi quên mất! Tề tổng! Tề tiên sinh! Ngài Tề cao cao tại thượng! Ngài Tề một tay che trời|! Ngay cả hồ sơ mật của cảnh sát cũng lấy đơn giản như lấy sách từ trong tủ ra vậy! Thế thì làm giả hồ sơ, cũng đâu phải khó khăn gì!

_ Thiên Ân! Cô đừng nghĩ như vậy!

_ Vậy tôi phải nghĩ thế nào?

Thiên Ân giận dữ nhìn Kính Hàm, bàn tay cô siết chặt lại chỉ thẳng ra cửa, hét lên với anh.

_ Cha tôi cho dù có tự tử, thì chắc chắn cũng là do kẻ đó ép chết! Kẻ đó là người giết chết cha tôi!

_ Thiên Ân! Cô đừng nghĩ ngài ấy tệ như vậy! Ngài ấy thật sự không xấu như cô nghĩ đâu!

_ Ha!

Thiên Ân chẳng buồn trả lời, nhưng gương mặt cô đã nói lên tất cả suy nghĩ trong lòng. Đúng rồi! Chặt tay, ép chết, giết người, tắm máu....Đúng là hắn không phải là người xấu!

Gương mặt tê dại, dường như đã dồn đến mức tột cùng đau đớn.

_ Ông ta....từ trước đến giờ, luôn chỉ coi tôi là công cụ để trả mối thù năm đó! Tột cùng mục đích của ông ta, chính là hành hạ tôi sống, không bằng chết!

_ Thiên Ân! Cho dù cô có nghĩ thế nào, cũng đừng bao giờ nghi ngờ tấm chân tình của ngài ấy dành cho cô!

Kính Hàm cuối cùng cũng cạn sự kiên nhẫn, thanh âm tức giận khác hẳn vẻ điềm tĩnh quen thuộc của anh khiến Thiên Ân giật mình. Cô ngạc nhiên nhìn Kính Hàm nhìn cô gay gắt, thanh âm day dứt vang lên, rành rọt như từng nhát búa đập xuống sắc lạnh.

_ Nếu như tôi nói với cô, đêm đó, ngài ấy biết cô bỏ thuốc vào trà mà vẫn uống, thì cô sẽ nghĩ thế nào?

Thiên Ân chết lặng!

Giống như một tiếng sét giữa trời quang, câu nói của Kính Hàm khiến cho mọi phản ứng của cô trở nên tê liệt.

Kính Hàm nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt lộ rõ sự kinh hoàng của Thiên Ân, cẩn thận hỏi lại từng chút một.

_ Nếu như là cô, nhìn thấy người khác bỏ thuốc vào đồ uống của mình, cô có dám uống, hay không?

Thiên Ân không thể thốt nổi một lời, đầu óc cô dường như bị đông cứng thành đá. Ánh mắt hoảng loạn bất định.

Không thể!

Không thể nào?

Hắn....đã biết trà có thuốc....mà vẫn uống sao?

_ Nếu tôi nói, ngài ấy sẵn sàng chết trong tay cô, đem tính mạng ngài ấy giao cho cô, thì cô nghĩ sao?

_ Không....!

Thiên Ân nhìn Kính Hàm hỏi từng tiếng, đầu óc lơ mơ nhớ đến biểu cảm kỳ lạ lúc đó của hắn, trái tim chợt như nhói lên...

Giờ cô mới hiểu....tại sao lúc đó, hắn lại như vậy!

_ Tôi chưa từng thấy ngài ấy vì ai mà trở nên mất lý trí như vậy! Chỉ có một lời giải thích duy nhất, là ngài ấy đã yêu cô!

Thiên Ân ngỡ ngàng thở hắt ra, lồng ngực như bị bít chặt lại. Kính Hàm lắc đầu, mệt mỏi đứng lên.

_ Trên đời này, tàn nhẫn nhất là ngài ấy....nhưng kẻ sinh tình nhất...cũng chính là ngài ấy!

_ Thiên Ân...tôi lần này muốn thật sự hỏi cô....Cô rút cuộc, có biết thế nào là yêu không?

Câu hỏi của Kính Hàm như một nhát dao, ghim thẳng vào trái tim của Thiên Ân. Ánh mắt ngây dại của cô nhìn về phía Kính Hàm, thấy anh chầm chậm lắc đầu, ánh mắt buồn thăm thẳm nhìn xuống đất, dường như có nỗi đau đến câm lặng chất chứa bên trong.

Không gian trở nên tĩnh lặng, thậm chí còn nghe thấy tiếng trái tim của Thiên Ân đập điên loạn trong lồng ngực.

Cô....có biết thế nào là yêu không?

_ Yêu...chính là đôi mắt chỉ nhìn về người ấy, trái tim chỉ có người ấy, cho dù thế nào, vẫn không thể nào quay lưng với người ấy....!

Kính Hàm chầm chậm nói, ánh mắt đau đớn thê lương, thanh âm trầm thấp nghẹn ngào vang lên, từng câu từng chữ, thấm vào không gian nghẹn ngào.

_ Cô ấy....Tên là Phương Hồi, khi ấy mới 20 tuổi!

Thiên Ân ngỡ ngàng nhìn Kính Hàm, thấy anh chầm chậm thốt lên, thanh âm mờ mịt như sương khói.

_ Cô ấy rất xinh đẹp, cũng rất dễ thương.....Là người giúp việc trong biệt thự của Phi lão gia, tôi gặp cô ấy trong một lần đến biệt thự nhận công việc.

_ Cô ấy rất dịu dàng, cũng vui vẻ, là người con gái vui vẻ nhất tôi từng gặp trên đời.....nhưng....

Thiên Ân nghẹn thở nhìn Kính Hàm cau chặt mi tâm, dường như cố ngăn dòng nước mắt trào ra....

_....Phi lão gia ngày trước, trong một cuộc thanh trừng, đã giết cha mẹ cô ấy. Cô ấy chính là được tổ chức B nhận nuôi, gài vào Phi Điểu để trả thù....Vụ đầu độc năm đó, chính là tay cô ấy bỏ độc vào rượu!

_ Không!

Thiên Ân hoảng hốt che miệng, thấy Kính Hàm nắm chặt tay lại, thanh âm dường như không thể thốt ra lời nữa.

_ Cuối cùng....thì cô ấy vẫn không thể giết tôi! Ly rượu duy nhất không có độc hôm ấy, chính là đưa cho tôi!Sai số duy nhất trong vụ ám sát năm đó, chính là tình yêu của tôi, và cô ấy!

Kính Hàm thở dài, nụ cười đau đớn hiện trên khuôn mặt anh. Ánh mắt tê dại hướng về phía trước, như thể nhìn thấy nụ cười tươi tắn của người anh yêu...

_ Tôi đã giết cô ấy!

Kính Hàm nói ra, một lời nói như trút hơi thở. Anh quay đầu nhìn Thiên Ân kinh hoàng chết lặng, ánh mắt chất chứa tâm trạng, nhẹ nhàng nói.

_ Chính tôi, đã giết cô ấy!

Ánh mắt anh nhìn Thiên Ân, lắc đầu nhẹ hỏi.

_ Cô đã từng bao giờ thử hỏi lòng mình xem....cô rút cuộc có thật sự hận ngài ấy không?

Thiên Ân nghẹn ngào lắc đầu, thấy Kính Hàm quay lưng, chầm chậm bước ra khỏi cửa, thanh âm từ tốn vang lên.

_ Tôi tin rằng, trong lòng cô đã có câu trả lời, chỉ là cô không dám thừa nhận mà thôi!

_ Trước khi mọi chuyện trở thành quá khứ không thể vãn hồi....trở thành nỗi đau đời đời kiếp kiếp....như tôi!

Còn một mình giữa căn phòng vắng, những thanh âm của Kính Hàm dội vào lồng ngực của cô đau đến tức thở. Cuối cùng thì nước mắt cũng cứ phải rơi, rơi như mưa, lăn dài trên gương mặt cô, giọt tí tách xuống đôi tay run rẩy.

“ Rút cuộc....cô có thật sự hận ngài ấy không? ”.

Lời nói như nhát dao, từng đường rạch tâm tư của cô tan nát. Thiên Ân mím chặt môi lại, lắc đầu nghẹn ngào, bàn tay bị chặt tai lại, vùi mặt vào gối.

Bóng ma quá khứ, thù hận giữa hắn vào cha mẹ cô, cái chết không lời giải thích của cha cô, liệu cô có thể đứng yên mà dũng cảm đối diện với hắn không?

Hắn thù hận cha cô! Là thật!

Hắn thù hận mẹ cô! Cũng là thật!

Hắn mang cô về với mục đích là trả thù...cũng là thật!

Vậy thì những gì hắn làm....là sao?

Tại sao hắn lại uống ly trà đó....nếu như hắn biết cô bỏ thuốc vào?

Nếu điều Kính Hàm nói....là sự thực?

“ Ân nhi....ta yêu con! ”.

_ Không! Không! Không!

Thiên Ân bịt chặt tai lại, điên loạn hét lên. Cô điên rồi! Cô hoảng loạn rồi! Tình yêu của hắn nếu như là thật....thì chính là lời nguyền rủa dìm cô xuống tận địa ngục không lối thoát!

Tình yêu này....cô ngàn vạn lần....không thể có!

Không được phép có!

Thiên Ân vùi mặt vào tay, nước mắt bất lực và tuyệt vọng cứ thi nhau rơi xuống, đau đớn đến mức tâm trí trống rỗng hoảng loạn....

Thiên Ân nghĩ.....cô thật sự phát điên rồi!