Ca hậu Uyển Yên, sắc nước hương trời, khuôn dung mĩ lệ, thanh âm ngọt ngào, thật sự rất giống lời đồn. Gương mặt dịu dàng, khí chất ưu nhã, giống như tiểu thư đài các, khiến cho người gặp đã yêu.
Uyển Yên mỉm cười với Thiên Ân, giọng nói vang lên rất nhẹ nhàng.
_ Chị biết thế này có chút đường đột, nhưng chị rất muốn một lần được trực tiếp nói chuyện với em.
Thiên Ân vẫn giữ im lặng, quan sát Uyển Yên khẽ hạ thấp mi tâm, cử chỉ dịu dàng chuẩn mực.
_ Em đừng suy nghĩ gì. Chị sẽ không làm mất nhiều thời gian của em đâu. Lý do chính là, chúng ta đều đang cùng quan tâm đến một người đàn ông, nên trước sau gì cũng sẽ có quan hệ!
Thiên Ân nuốt khan trong cổ họng, không cần Uyển Yên nói, bản thân cô cũng đã sớm đoán ra.
Từ trước đến nay, mọi người đều nghĩ kim chủ của Uyển Yên chính là cha nuôi. Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một người con gái tranh sủng, chắc chắn trước sau gì Uyển Yên cũng sẽ ra lời dằn mặt. Cuộc nói chuyện hôm nay, không ngoài dự đoán, sớm muộn gì cũng phải xảy ra!
Thiên Ân nhìn Uyển Yên, biết rằng chuyện này khó tránh, nếu như hôm nay cô không đi, thì lần sau cũng phải đi.
Ghen tuông dành giật, âu cũng là chuyện “ nữ nhi thường tình ”, nhưng nhìn cử chỉ nhẹ nhàng ưu nhã này của Uyển Yên, Thiên Ân biết rằng cô ấy không phải đến để đánh ghen ầm ĩ, chắc càng không phải đến để làm khó cô. Uyển Yên vốn nổi tiếng ứng xử khéo léo mà!
_ Chị chờ em một chút!
Thiên Ân nhẹ giọng đáp lời, rút chiếc điện thoại ra và bấm số.
_ Lịch làm việc của tôi có chút phát sinh! Anh đợi một chút, khi nào gần xong việc tôi sẽ lập tức ra ngay!
Tắt điện thoại, Thiên Ân mỉm cười với Uyển Yên, duyên dáng lên tiếng.
_ Chúng ta đi đâu ạ?
Uyển Yên cũng không ngờ tới Thiên Ân lại dễ dàng đồng ý như vậy, gương mặt xinh đẹp thoáng chút ngạc nhiên.
_ Chị với em đi cửa sau được không?
_ Tại sao ạ?
Thiên Ân có chút dè chừng, lập tức nhận được nụ cười trấn an âu yếm của Uyển Yên.
_ Em đừng hiểu lầm. Chẳng qua là vì tại CHARM giờ đều đã được Yến Thanh lắp đặt camera an ninh ở rất nhiều vị trí, nếu như để anh ấy biết chị đi với em, kiểu gì cũng làm ầm ĩ lên.
Hoá ra CHARM đã được cha nuôi lắp camera từ trước!
Chẳng trách nhất cử nhất động của cô, cha nuôi đều biết. Thiên Ân thầm nghĩ, không nói cho cô, chắc cũng vì sợ cô mất tự nhiên!
Nhưng hai từ “ Yến Thanh ” vang lên trên môi của Uyển Yên, tự nhiên như hơi thở, giống như tiếng gọi của những người yêu dành cho nhau, khiến cho Thiên Ân bất giác có chút sượng sùng.
Cảm giác khó chịu rất khó miêu ta nghẹn lên trong lồng ngực, giống như cổ họng bị bóp nghẹt đến khó thở...lúc ấy Thiên Ân không biết rằng, đấy gọi là ghen!
_ Yến Thanh có tính sở hữu rất lớn! Là người phụ nữ của anh ấy có chút áp lực!
Uyển Yên cười mềm mại, gương mặt mang vẻ cam chịu ngọt ngào. Thiên Ân nở nụ cười có chút đờ cứng, khẽ hỏi.
_ Vậy camera an ninh là....
_ Yến Thanh nói muốn biết chị hàng ngày làm gì, nên vì chị mà lắp!
Thiên Ân bật cười nghèn nghẹn.
Hoá ra....là vì Uyển Yên mà lắp!
Vậy mà cô lại tưởng là....!
Làn hơi bật ra khỏi môi như tiếng thở dài. Hóa ra cha nuôi của cô sợ mất Uyển Yên như vậy. Vì yêu nên mới sợ mất! Vì yêu, nên mới sở hữu cho bằng được!
Uyển Yên bên cha nuôi 3 năm, 3 năm này, cha nuôi chỉ có cô ấy! Còn cô, nhất thời chỉ là mới mẻ, hơn nữa nếu như xét về mối quan hệ, cô còn là kẻ thứ ba xen vào tình cảm giữa cha nuôi và Uyển Yên!
Uyển Yên! Cô ấy là tình cảm ba năm, ngọt ngào có, nồng say có, là người phụ nữ của cha nuôi!
Còn cô, chỉ là một người con gái bao nuôi từ nhỏ, là đồ ở hữu của cha nuôi, vốn còn là tư thù sâu đậm!
Một lời của Uyển Yên, dường như đã đánh thức cơn mộng bấy nay của Thiên Ân, giờ đây chính là thực tế! Cô chính là kẻ thứ ba đang làm rạn nứt tình cảm của Uyển Yên và cha nuôi!
Thiên Ân cảm thấy chua xót, cảm thấy vị trí của mình bỗng nhiên thật thấp hèn. Uyển Yên thì vẫn rất dịu dàng bên cạnh, nhẹ nhàng khẽ nói.
_ Sao vậy Thiên Ân? Em không khỏe chỗ nào sao? Chị thấy mặt em hơi tái!
_ Em....
_ Thật ra chị gặp em, cũng có chút áp lực! Vì em là con gái nuôi của Yến Thanh, mà chị lại không hề hay biết gì!
Thiên Ân đờ đẫn nhìn Uyển Yên, thấy bàn tay Uyển Yên nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Ở đây không tiện nói chuyện! Chị biết một quán cà phê rất kín đáo, là quán quen của chị, đi bộ vài bước chân là tới! Chị dẫn em đi!
Bàn tay bị tay Uyển Yên nắm lấy, Thiên Ân giống như người say, mê muội để Uyển Yên dẫn đi.
****
Quán cà phê nằm ở phía sau CHARM, là một cửa hàng nhỏ, bài trí xinh đẹp với bàn ghế gỗ tới tone màu be nhạt, tràn ngập mùi hương cà phê thơm. Uyển Yên nói đúng, quán cà phê này rất thân thuộc với cô ấy, khi bước vào nhân viên đã lập tức nhận ra, còn mời cô đến chỗ ngồi quen thuộc, khuất tận trong cửa hàng, vô cùng yên tĩnh và riêng tư.
_ Cô chủ nhỏ đâu?
Uyển Yên hỏi nhân viên, cô bé lập tức mỉm cười nhanh nhẹn trả lời.
_ Chị ấy ra ngoài có chút việc ạ! Lát chị ấy sẽ về ngay!
_ Vậy bao giờ cô bé về thì chị gọi đồ nhé! Chị thích cà phê tự tay cô ấy pha!
_ Chờ một chút vậy, được không Thiên Ân?
_ À....vâng!
Uyển Yên nhẹ nhàng hỏi Thiên Ân, cô bất giác giật mình, máy móc gật đầu.
_ Vậy thế đi!
_ Dạ!
Nhân viên mỉm cười thân thiện với Uyển Yên, len lén quan sát người con gái bên cạnh. Dáng vẻ dịu dàng, gương mặt nhu mì, mái tóc đen mềm mại như dòng suối, khuôn dung mĩ lệ đến tinh tế, lại mang nét u buồn bí ẩn, thật khiến cho người khác muốn che chở, muốn ngắm nhìn mãi không thôi.
Thiên Ân vẫn còn choáng váng vì câu nói lúc nãy, nhất thời không biết nên mở lời thế nào, lại nghe thấy thanh âm êm ái của Uyển Yên vang lên.
_ Vừa nãy nói chưa hết câu! Yến Thanh, anh ấy lúc nào cũng như vậy, không muốn chị lo lắng, nên ít khi nói chuyện lắm!
Bàn tay mềm mại nắm lấy tay Thiên Ân, nụ cười dịu dàng hiện trên đôi môi đẹp đẽ.
_ Anh ấy nuôi em từ nhỏ, phải không?
Thiên Ân vẫn chưa tìm lại được giọng nói của mình, im lặng gật đầu.
_ Yến Thanh tuy bề ngoài có lạnh lùng khó gần, nhưng thật ra là người tình cảm! Bên anh ấy hơn ba năm nay, chị hiểu anh ấy rất rõ. Em tuy là con gái nuôi của anh ấy, nhưng lại như em của chị, sau này ở bên Yến Thanh, chị vẫn muốn em là em gái nhỏ của chị, chứ hai tiếng “con gái”, chị thấy cứ sao sao ấy!
Thiên Ân cảm thấy lỗ tai mình lùng bùng, đôi môi cũng câm lặng á khẩu.
Nhìn vào gương mặt xinh đẹp dịu dàng ấy, cô chợt cảm thấy bản thân mình thật xấu xa, thật độc ác, thật đáng khinh ghét!
Uyển Yên hoá ra là người con gái nhu mì như vậy, bao dung như vậy, không một chút mảy may nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và cha nuôi như những người khác, còn một mực dịu dàng như thế này, vậy mà sau lưng cô ấy, cô và cha nuôi đã làm gì?
Tuy vẫn biết rằng, Uyển Yên và cha nuôi chưa từng công khai, nhưng tình yêu của người quyền lực như cha nuôi cùng người nổi tiếng như Uyển Yên, vốn dĩ phải như thế. Không thể công khai, không thể khoe khoang, nhưng không phải hai người luôn ngầm khẳng định, họ là của nhau hay sao?
Ngay cả những lúc cha nuôi mệt mỏi nhất, không phải người đầu tiên cha nuôi tìm đến, chính là cô ấy hay sao?
Mình đã làm gì vậy?
Thiên Ân ngạt thở, cô không biết nên nói thế nào nữa, những ngày tháng qua quá đắm chìm vào sự say mê của tình ái cấm kị, khiến cho cô trở nên tệ hại như vậy, sa ngã như vậy!
Thanh âm muốn thốt ra khỏi môi, đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại át mất. Uyển Yên nheo nheo mắt khẽ tạ lỗi với Thiên Ân, rồi nhận cuộc gọi.
_ Vâng! Vừa nãy em gọi cho anh, nhưng không thấy anh nhấc máy, chắc anh đang bận!
_ ......
_ Cũng không có chuyện gì đâu! Em muốn nhờ Nhiếp đại luật sư tư vấn giúp mấy chuyện này, không biết anh có thời gian không?
_ ......
_ À! Chuyện riêng của em thôi! Tối nay được không?
_ ......
_ Lam Nghi sao? Đương nhiên là được! Cô ấy không phải là cánh tay phải của anh sao?
Thiên Ân giật nảy mình.
Đôi mắt kinh hoàng nhìn về phía Uyển Yên, trong tai lùng bùng hai từ “ Lam Nghi ” !
Cái tên này.....không phải là tên tình nhân của.....Tiểu Văn sao?
_ Được! Vậy tối nay anh hẹn cô ấy tới nhà riêng giúp em nhé!
Uyển Yên vui vẻ dập máy, như không để ý đến gương mặt trắng bệch của Thiên Ân, cô vui vẻ hồ hời lướt lướt điện thoại, ánh mắt như đang tìm kiếm gì đó.
_ Thiên Ân! Em có biết Nhiếp Phong không?
_ Nhiếp....Phong?
Thiên Ân lập lại, thấy Uyển Yên gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn vào điện thoại, vui vẻ nói.
_ Ừ! Anh ấy là luật sư riêng của tập đoàn Tề thị! Là bạn của Yến Thanh! Một đại luật sư rất tài giỏi! Đây! Ảnh của anh ấy đấy!
Uyển Yên đặt điện thoại trước mặt Thiên Ân.
Phút chốc, cô cảm thấy bầu trời tối sầm lại, mặt đất cũng như nứt ra dưới chân.
Gương mặt tươi sáng, ánh mắt thông minh, hàng lông mày ngay ngắn cùng sống mũi thẳng tắp. Thần thái nho nhã lịch sự, giống như những văn sĩ thời xưa...
Tuy rằng không có chiếc răng khểnh đặc trưng ấy, nhưng người trong ảnh, chính xác là Tiểu Văn!
Tại sao Tiểu Văn, lại hóa thành Nhiếp Phong? Luật sư của Tề thị?
Uyển Yên thu điện thoại về, nhẹ giọng lên tiếng.
_ Nhiếp Phong đúng là rất hút mắt, đúng không? Anh ấy là bạn thân với Yến Thanh và Lôi tiên sinh rất lâu rồi, chắc có dịp Yến Thanh sẽ giới thiệu anh ấy cho em!
Thiên Ân giờ giống như một người lạc giữa sa mạc, đầu óc lùng bùng không phân định rõ điều gì nữa. Tại sao Nhiếp Phong.....? Hay Tiểu Văn.....? Rút cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Gõ nhẹ tay lên mặt bàn, Uyển Yên nghiêng đầu nhìn quanh, thắc mắc lên tiếng.
_ Lạ thật! A Mẫn của chúng ta đi lâu thật ấy?
_ A Mẫn?
Thiên Ân hụt hơi lên tiếng, cảm giác như trong đầu có một quả bom phát nổ. Ánh mắt hoảng loạn mất phương hướng nhìn Uyển Yên.
Có phải, cô ấy vừa nhắc đến....A Mẫn?
Cảm giác lạnh toát toàn thân như nhảy vào thùng nước đá, Thiên Ân bắt đầu cảm thấy mơ hồ, tâm trí mờ mịt như có một màn sương phủ lấy.
_ Ừ! Cô chủ của quán cà phê này là A Mẫn! Một cô bé rất dễ thương, nhưng cuộc đời cô bé ấy có thể dựng thành phim được!
_ Là....sao ạ?
_ Cô ấy vốn sinh ra trong một gia đình nông thôn, nhưng mẹ cô ấy bị bệnh nặng, phải lên thành phố chữa trị. Vì không có tiền nên cuộc sống rất khó khăn, phải đi làm giúp việc cho những gia đình giàu có, nhưng lại có một chuyện rất kì lạ!
_ Kì lạ...thế nào ạ?
Uyển Yên nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ, nhẹ nhàng kể cho Thiên Ân.
_ Cô bé ấy làm giúp việc cho một gia đình rất giàu có, nhưng ông chủ thì vô cùng kì quái, đã đưa ra cho cô ấy một đề nghị, nếu như chịu giúp, thì tiền viện phí của mẹ cô ấy coi như xong, thậm chí còn có cả một khoản tiền lớn khác để cô ấy mở cửa hàng này nữa!
Uyển Yên thấp giọng hỏi Thiên Ân.
_ Em có biết chuyện chị Giai Kỳ từng uống thủy ngân tự tử không?
Thiên Ân cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô vừa muốn nghe Uyển Yên nói tiếp, lại vừa muốn bỏ chạy, bàn tay đặt trên bàn cũng khẽ run lên, đôi môi trở lên khô khốc.
Không phải như vậy!
Không thể nào như vậy được!
….Đúng không…..?
_ Người chủ cổ quái đó nhốt một người phụ nữ ở trong nhà, sau khi biết A Mẫn là người Phố Đông, một ngày nọ đã đặc biệt yêu cầu cô ấy làm một nồi canh cá cay, bỏ thật nhiều muối và bột ớt, sau đó đêm bắt cô ấy ngồi đợi ở phòng bếp, đợi đến khi người phụ nữ ấy xuất hiện, thì cho cô ấy xem hình ảnh của Giai Kỳ, và kể cho cô ấy chuyện Giai Kỳ uống thủy ngân tự tử! Sau đó thì cho cô ấy rời khỏi biệt thự, vĩnh viễn không được gặp lại người con gái ấy nữa!
Uyển Yên vừa dứt câu, lập tức khuôn mặt kiều diễm trở nên tái mét.
Bàn tay nắm chặt lấy đôi tay lạnh toát của Thiên Ân, hoảng hốt lên tiếng.
_ Kìa Thiên Ân! Em làm sao vậy?
Gương mặt Thiên Ân trắng bệch đi, giống như máu trong người đều đã bị rút cạn. Lạnh! Cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, lạnh lan cả đến những đầu ngón tay, lạnh tận trong trong tim phổi.
Hóa ra….!
Hóa ra tất cả….là như thế sao?
Thiên Ân ngồi lặng trên ghế, ánh mắt mờ mịt nhìn Uyển Yên, lỗ tai lùng bùng như chẳng thể nghe rõ bất cứ gì nữa. Đầu óc trống rỗng lại trở lên thanh tỉnh kỳ lạ, khiến cho cô sáng suốt hiểu ra một điều!
Hóa ra từ bấy đến nay, cô đều như một con rối, để cho Tề Yến Thanh tùy ý điều khiển, tùy ý sai khiến diễn trò cho hắn xem!
Hóa ra toàn bộ từ trước đến nay, tất cả những gì đau khổ cô phải trải qua, đều là do một tay hắn gây ra, một tay hắn bày biện!
Hóa ra từ trước đến giờ, hắn vẫn chỉ xem cô là công cụ hành hạ, để thỏa mãn sự trả thù của hắn, hóa ra từ trước đến giờ, hắn vẫn không hề quên mối thù với mẹ cô!
Hóa ra tất cả những ngọt ngào ấy, đều là giả dối! Hắn đang lần nữa lừa cô rơi vào thiên la địa võng của mình, lần này hoản hảo biến cô trở thành một con thú nuôi ngoan ngoãn, biến cô trở thành nô lệ tình dục của hắn!
Ha!
Ha Ha Ha!
HA HA HA!
Uyển Yên lo lắng nhìn Thiên Ân giống như biến thành một người khác, giọng nói như tự trách cứ vang lên.
_ Xin lỗi em Thiên Ân! Đáng lý chị không nên kể câu chuyện đáng sợ ấy cho em nghe, khiến em khó chịu như vậy!
Thiên Ân mờ mịt nhìn Uyển Yên, gương mặt chất chứa lo lắng, đôi môi khô khốc của cô nở ra nụ cười nhợt nhạt, nụ cười khiến cho Uyển Yên rùng mình.
_ Không….em phải cảm ơn chị mới đúng!
Đúng!
Cô là phải cảm ơn Uyển Yên!
Nếu như không có cô ấy ngày hôm nay nói ra những lời này, không biết cô còn mù quáng đến bao giờ!
“ Thiên Ân! Mày đúng là một đứa vô dụng! Mày rút cuộc biết Tề Yến Thanh bao nhiêu? Rút cuộc hiểu hắn đến thế nào? Mà chỉ một chút cảm động nho nhỏ, đã quên đi những đau khổ mà hắn gây ra cho mày? Quên mất hắn chính là một con ác quỷ! ”.
“ Hắn dùng thủ đoạn khiến mày rơi vào mưu mô chước quỷ, khiến mày can tâm tình nguyện dâng thân cho hắn, chiếm đoạt trinh tiết của mày! ”.
“ Hắn lại cùng bạn bè diễn trò, biến mày thành một con ngốc! Rồi cùng bạn bè xem mày đau khổ! Rồi dùng nó làm cái cớ để hành hạ mày! Vậy mà mày vẫn ngu ngốc sa vào hắn! ”.
Tỉnh!
Lần này…thì tỉnh thật rồi!
Thiên Ân cảm thấy lồng ngực mình rất đau, đau đến mức giống như có ai đang cào xé ra vậy! Nỗi đau không chỉ là thù hận, đau đến không khóc được, không hét được, không chạy trốn được….thậm chí….không thở được!
Không thể thở được!
_ Thiên Ân!
_ Câu chuyện hay như vậy….đúng là lần đầu tiên em được nghe!
Thiên Ân nhẹ tênh nói, ánh mắt trở nên hoang dại và đờ đẫn. Cô nhìn ra ngoài cửa, không gian lao xao cuồng quay, cô giống như người đang đi trên dây, nhìn xuống thế giới đảo điên phía dưới.
Hoá ra vị của bí mật....tột cùng là đây sao?
Chua chát!
Chua chát làm sao!
Thiên Ân bật cười, tiếng cười cao vút khiến cho tất cả mọi người trong quán cà phê phải chú ý. Uyển Yên ngạc nhiên nhìn Thiên Ân chậm dãi đứng dậy, nhẹ hẫng nói như hụt hơi.
_ Chị Uyển Yên! Hôm nay được nói chuyện với chị, em thật sự rất vui!
_ Thiên Ân!
_ Em chợt nhớ ra em còn chút chuyện, mà cũng không còn sớm nữa! Em phải về nhà, cha nuôi sẽ lo lắng!
_ À….em mau về đi! Yến Thanh là người rất nguyên tắc! Đừng để anh ấy giận! Cà phê, để khi khác chị sẽ mời em được không?
Uyển Yên nhẹ giọng nói với Thiên Ân. Nhìn thấy nụ cười lần nữa nở rộng trên môi Thiên Ân, nụ cười mang cảm giác giống như nhìn thấy một đóa hoa anh túc đẫm máu.
_ Chắc chắn rồi! Em luôn kính trọng cha nuôi! Tuyệt đối….
_ Không bao giờ để người nổi giận!
Thanh âm thốt ra khỏi đôi môi khô khốc lạnh lùng vô cảm, Thiên Ân lảo đảo đi ra bên ngoài, đầu óc choáng váng như người say.
Cửa ra vào mở ra, một người con gái bước vào, vừa nhìn thấy Thiên Ân, đã hoảng hốt đánh rơi bịch đồ xuống đất.
_ Ôi chết! Chị A Mẫn!
Nhân viên trong quán cuống quýt lên tiếng, nhìn A Mẫn choáng váng đứng chết lặng trước Thiên Ân. Ánh mắt trong vắt của Thiên Ân mang theo ánh nhìn tĩnh lặng, lạnh lẽo như xuyên thấu tâm can A Mẫn, lại chẳng có chút nhạc nhiên kinh hãi như người đối diện đang mang, sau đó cô lẳng lặng lách người tránh sang một bên, cứ thế bước thẳng ra ngoài, một lần cũng không nhìn lại.
*****
_ Con bé về rồi sao?
Tề Yến Thanh hỏi Dung quản gia, nhận được cái gật đầu cung kính của bà.
_ Dạ! Tiểu thư đang đợi ngài trên phòng!
_ Pha trà hoa cúc cho con bé chưa?
Bàn tay hắn ưu nhã chỉnh lại cà vạt, ánh mắt quan tâm hướng về phía cầu thang.
_ Đã chuẩn bị rồi ạ! Lát nữa sẽ mang lên ngay!
Dung quản gia nhẹ giọng nói. Tề Yến Thanh gật đầu, sải chân dài nhanh chóng bước lên cầu thang, có chút nóng lòng vội vã.
Thiên Ân đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt vô hồn nhìn cánh cổng đồng nặng nề mở ra, sau đó là chiếc Roll-Royce quen thuộc từ từ tiến vào trong sân.
Dáng người cao lớn tràn đầy khí phách, bờ vai rộng lớn như có thể gánh vác cả thế gian, khí chất cao ngạo thành đạt ấy….bất giác Thiên Ân nở nụ cười lạnh.
Ánh mắt cô tàn nhẫn dõi theo bóng hình cao lớn bước khuất vào trong biệt thự, bàn tay nắm trên bậu cửa sổ từ từ siết chặt lại, siết chặt đến đau đớn.
Trái tim cô lạnh, lạnh đến mức khiến cho Thiên Ân trở nên tỉnh táo và bình lặng khác thường, khiến cô trở nên yên tĩnh đến kì lạ, thanh tịnh đến đáng sợ.
Gương mặt cô không chút cảm xúc, bên tai nghe thấy tiếng bước chân chắc chắn của hắn đi đến cầu thang. Cô hít vào một hơi thật sâu, rất sâu, ánh mắt mờ hồ nhìn về không trung, bàn tay siết chặt càng chặt.
_ Ân nhi!
Âm thanh trầm thấp vang lên, khiến cho Thiên Ân rùng mình ghê sợ. Gương mặt cô căng lên đáng sợ. Thiên Ân giữ nhịp thở mình thật nhẹ, thật nhẹ, hàm răng cô gắn chặt vào nhau, dùng hết sức bình sinh để kiềm chế.
_ Ân nhi! Con mệt sao?
Tề Yến Thanh dịu dàng hỏi cô, thanh âm ấm áp xen chút lo lắng, nhìn bóng lưng cô xoay vào hắn đứng sát bên cửa sổ….
Ánh mắt dịu dàng quan tâm, hắn từ từ tiến đến, lại thấy Thiên Ân quay lại.
Gương mặt dịu dàng, nụ cười tươi tắn hiện trên đôi môi cô. Thiên Ân nhoẻn cười rất xinh đẹp, thanh âm ngọt ngào vang lên, bàn tay nhỏ bé vươn ra khẽ nắm lấy tay hắn.
_ Cha nuôi! Người về rồi! Ân nhi chờ người mãi!
****
Để biết nhân vật A Mẫn là ai các bạn đọc lại các chương 35 - 36 - 37 - 38
Để biết Nhiếp Phong ( Tiểu Văn ) là ai các bạn đọc lại chương 43 - 44 - 45 - 46 - 50