Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái

Chương 92: 92: Bắn Tỉa




_ Được rồi! Giai Kỳ! Em tập chay lại một lần nữa rồi chúng ta ghép nhạc nhé!

_ Dạ!

Tiếng biên đạo múa vang lên váng động cả phòng tập rộng lớn, Giai Kỳ mướt mải mồ hôi, dạ ran một tiếng và tiến ra giữa phòng.



Đôi chân cô tạo thành tư thế chuẩn bị, Giai Kỳ hít vào một hơi thật sâu, trong đầu tưởng tượng ra sân khấu sáng đèn rộng lớn, và cả một hội trường đầy ngập khán giả trước mặt để tự tạo áp lực cho mình.



Nhìn bản thân mình in lên chiếc gương lớn phía trước mặt, chiếc áo thun bó chặt lấy cơ thể mảnh mai ướt đẫm mồ hôi, chiếc váy tập có độ rộng như thể váy biểu diễn với những đường xếp nếp mềm mại là tôn lên vòng hông rộng, gương mặt không trang điểm nhưng không hề nhợt nhạt, ngược lại gò má ửng hồng vì tập luyện và đôi môi tụ máu đỏ rực lại làm cho nhan sắc của cô tự nhiên rực rỡ…

Đúng như lời Lyly nói, phụ nữ có tình yêu vào lúc nào cũng rực rỡ xinh đẹp lên!

_ Nhìn bản thân mình trong gương nhé! Nào 1-2-3-4-1-2-3-4 - Bắt đầu!

Cánh tay cô phất lên không trung, thân hình uyển chuyển trong điệu vũ cổ phong quyến rũ như mưa hoa gió bay.



Giai Kỳ đúng là trời sinh ra để dành cho những điệu vũ cổ phong, vẻ ngoài kiều diễm, thân hình uyển chuyển cùng những động tác chuẩn mực vừa dứt khoát vừa bay bổng khiến mọi người chầm chồ ngây ngất, khiến biên đạo múa cũng phải hài lòng gật gù.



Giai Kỳ nhắm mắt lại, tự mình tưởng tượng ra hình ảnh của điệu vũ trong đầu, tai lắng nghe tiếng vỗ tay nhịp nhàng của biên đạo múa.



Cơ thể cô hòa cùng niềm đam mê cùng những động tác quay cuồng…Đôi chân cô giơ cao lên và cơ thể giữ thẳng để làm động tác kết bài…

Khi đôi mắt cô mở ra để nhìn tư thế của mình trong gương, Giai Kỳ sửng sốt khi thấy qua gương, Lôi Triệt đã đứng ở sau lưng mình bao giờ…

Và chính bàn tay hắn đã vỗ nhịp cho cô.



Ánh mắt hốt hoảng của cô chạm vào đôi mắt điềm tĩnh xen chút ngạc nhiên của hắn qua gương, Giai Kỳ bối rối mất đà chân trụ, cuối cùng ngã phịch xuống đất…

_ Ôi Giai Kỳ! Em không sao chứ?

Biên đạo múa hốt hoảng chạy tới, mọi người trong đội múa thì phá ra cười ồ cả lên khiến Giai Kỳ đỏ ửng cả mặt….



_ Em không sao! Em không sao ạ!

Mặc cho cái mông của mình đau ê ẩm, Giai Kỳ sượng sùng ấp a ấp úng xua tay, nhìn đến chính biên đạo cũng đang cố gắng mà nén cười…

Lôi Triệt đứng từ xa, đôi mắt sắc bén của hắn nheo lại cùng khóe miệng đẩy cao lên, cười nhẹ nhìn Giai Kỳ ngã bệt mông xuống đất…

_ Thôi! Đứng dậy nào mấy đứa! Hôm nay nghỉ sớm đi!

Biên đạo vỗ vỗ tay và tất cả thành viên trong đội múa đứng dậy, ríu rít bấm nhau vừa nhìn Giai Kỳ, vừa len lún nhìn Lôi Triệt, tủm tỉm cười.



_ Kính chào Lôi tổng!

Tiếng chào râm ran vang lên khi mọi người đi qua, Lôi Triệt lịch thiệp và nhãn nhặn gật đầu, điệu bộ không quá gần gũi cũng không quá lạnh nhạt, nhưng luôn mang vẻ thu hút rất đặc trưng của hắn.



_ Lôi tổng! Chúng tôi xin phép đi trước!

Biên đạo múa cúi chào hắn và Lôi Triệt gật đầu, bà bước ra ngoài phòng tập và kín đạo đóng cửa lại.



Lúc ấy Lôi Triệt mới chầm chậm bước tới, ngồi xuống trước mặt Giai Kỳ…



Bộ Âu phục sang trọng cùng mùi xạ hương ngây ngất…Gương mặt cao ngạo cùng nụ cười nửa miệng vừa khoáng đạt vừa cưng chiều, ánh mắt sâu thẳm sắc bén và mái tóc gọn gàng…Sao hắn lúc nào cũng có thể đẹp trai tới mức hoàn hảo thế này nhỉ?

Ai bảo người đàn ông trước mặt đã 39 tuổi rồi cơ chứ?

Nhìn cô mà xem…đầu tóc thì buộc túm lên, gương mặt thì chẳng thèm trang điểm, quần áo thì ướt đẫm mồ hôi…Xấu hổ quá đi mất!

_ Đau không?

Lôi Triệt dịu dàng hỏi Giai Kỳ, ánh mắt hắn hướng về phía chiếc m*ng của cô, âu yếm hỏi…

Thế mà sao trong giọng nói của hắn nghe có vẻ gì…tà ý thế nhỉ?

_ Đau…Giả vờ quan tâm! Lúc em ngã người nào đó còn đứng tít ở phía kia chẳng thèm động thái gì, còn cười nữa!

Giai Kỳ phụng phịu nói, đột nhiên bàn tay to lớn của Lôi Triệt vươn tới, vỗ về gương mặt xinh đẹp của cô…

Giọng nói của hắn dịu dàng vang lên…

_ Đâu? Đau chỗ nào? Chỉ cho anh xem, anh xoa cho!

_ Không!

Giai Kỳ đẩy tay hắn ra, đỏ gắt mặt nhìn ánh mắt cùng thanh âm của tên đại sắc lang phía trước…Tưởng em không biết anh nghĩ cái gì sao?



_ Sao đột nhiên hôm nay Lôi tổng bận trăm công nghìn việc lại có thời gian đến CHARM thế?

Giai Kỳ lảnh lót hỏi, trong giọng nói của cô nghe thế nào cũng ra sự mỉa mai châm chọc.



_ Tại vì CHARM có người mà anh yêu dấu, làm sao mà anh không qua cho được!

Giai Kỳ bĩu môi, nhưng nụ cười thích thú vẫn hiện ra trên môi cô.



Lôi Triệt dịu dàng ngắm gương mặt xinh đẹp tự nhiên của cô, đột nhiên nụ cười của hắn trở nên u buồn…

_ Em đi tắm rửa thay quần áo đi, anh dẫn em đi tới nơi này!

_ Đi đâu ạ?

Giai Kỳ tò mò hỏi hắn, Lôi Triệt vuốt ve gò má của cô qua lớp găng tay ram ráp, âu yếm trả lời.



_ Em cứ đi cùng anh rồi sẽ biết!

****

Chiếc Roll Royce bạc tỷ của hắn đỗ trước một khu chung cư cũ nát, Giai Kỳ ngạc nhiên khi thấy phía trước đã có Ngô Lỗi và Lam Nghi chờ sẵn, chiếc xe phân khối lớn của Lam Nghi làm Giai Kỳ há hốc miệng…

Giai Kỳ chưa bao giờ hết hâm mộ Lam Nghi, sắc đẹp đặc biệt và tính cách phóng khoáng mạnh mẽ….Lúc nào cô cũng ước gì mình được cá tính như Lam Nghi…

Ngoài ra còn có sẵn ba chiếc xe 4 chỗ với 12 người vệ sĩ của Lôi Triệt đang đứng sẵn ở hai bên chung cư, khiến cho Giai Kỳ cảm thấy áp lực…


Nhưng mà chuyện gì mà Lôi Triệt lại đưa cô tới tận đây? Lại còn tập trung nhiều người tới như vậy?

_ Có…chuyện gì vậy anh?

Lôi Triệt mỉm cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Giai Kỳ, hắn mở cửa xe và bước xuống, sau đó tiến tới mở cửa xe cho cô.



_ Em xuống xe đi!

Giai Kỳ bối rối hít vào một hơi và bước xuống…

_ Chào em Giai Kỳ! Lôi tiên sinh!

_ Lôi tiên sinh! Giai tiểu thư!



Lam Nghi vui vẻ vẫy vẫy tay với cô và Lôi Triệt, còn Ngô Lỗi thì cúi đầu một cách rất cung kính.



Tất cả vệ sĩ đằng sau đều đứng nghiêm cúi đầu.



_ Bà ta đâu?

_ Thưa Lôi tiên sinh! Bà Hồng từ sáng tới giờ đều ở trong phòng.



Tất cả những phòng khác trong khu chung cư chúng tôi cũng đều yêu cầu người dân tạm thời không ra khỏi nhà.



Cũng đã đưa cho họn một khỏa kinh phí để họ chấp thuận yêu cầu rồi ạ!

Ngô Lỗi cung kính trả lời, Lôi Triệt hài lòng, ôm lấy Giai Kỳ đang ngây ra ở bên cạnh.



_ Chuyện gì vậy anh?

Giai Kỳ níu lấy tay áo của Lôi Triệt, lúc này hắn mới nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn cô, âu yếm, trầm giọng trả lời.



_ Anh đưa em tới gặp một người, người này biết được vài chuyện…về vụ tai nạn năm xưa của bố mẹ em!

Lập tức, ánh mắt của Giai Kỳ trở nên tê dại.



Gương mặt cô cứng đờ kinh hoàng, bàn tay cô nắm chặt lấy bàn tay hắn lạnh toát.



Lôi Triệt còn cảm thấy sự run rẩy đang trào lên trong cơ thể cô….



Đôi môi Giai Kỳ mở ra để hít lấy không khí, run bắn lên khi thanh âm vỡ vụn của Giai Kỳ thảng thốt…


_ Anh…anh có chắc không…ạ?

Lôi Triết siết khẽ lấy bàn tay cô, ánh mắt âu yếm của hắn nhìn sâu vào đôi mắt cô, dịu dàng gật đầu.



_ Anh đã điều tra chuyện này từ rất lâu rồi, và anh cảm thấy trong vụ tai nạn năm đó có uẩn khúc.



Xin lỗi em, anh đã tự ý làm chuyện này mà giấu em!

Trái tim của Giai Kỳ nghẹn cứng lại, cô nép chặt vào Lôi Triệt, kéo tay hắn…

Thanh âm khẩn thiết chất chứa đau đớn và hoảng loạn…

_ Có uẩn khúc…có uẩn khúc là sao ạ?

_ Lôi tiên sinh! Đừng để Giai Kỳ kích động! Cứ để tôi và Ngô Lỗi lên đó nói chuyện với bà Hồng, sau đó sẽ mời ngài và em ấy lên!

Lam Nghi nhẹ giọng nói, nhìn Giai Kỳ gần như sắp phát hoảng đến nơi rồi.





Lôi Triệt ôm lấy vòng eo run rẩy của Giai Kỳ, gật đầu…

_ Đi thôi!

Lam Nghi nghiêng đàu ra hiệu với Ngô Lỗi, sau đó hai người cùng bước lên…

****

Cánh cửa xếp đã được mở ra từ sẵn, báo hiệu người ở trong nhà đã sẵn sàng đón khách.



_ Dì Hồng!

Ngô Lỗi lịch sự gõ cửa, thanh âm trầm thấp vang lên…

Có tiếng bước chân chầm chậm bước tới, và cánh cửa gỗ được mở ra..



Bà Hồng xuất hiện với gương mặt hốc hác, biểu cảm đã nhiều đêm không ngủ được.



Ánh mắt ngại ngần nhìn Lam Nghi, cúi đầu gật gật, thanh âm khàn đặc vang lên…

_ Chào…chào cô cậu!

_ Tổng giám đốc của chúng tôi đã tới, ngài ấy sẽ lên để nói chuyện với dì.



Hi vọng dì…

ĐOÀNG!

Một tiếng súng nổ váng động vang lên, Ngô Lôi và Lam Nghi hoảng hốt giật nảy mình…


Ở dưới sân, một người vệ sĩ của Lôi Triệt gục xuống!

Máu đổ xối xả chảy ra, tiếng ầm ào náo động.



Lôi Triệt hoảng hốt ôm chặt lấy Giai Kỳ và tất cả vệ sĩ túa ra bao bọc lấy hai người…

Ngô Lỗi và Giai Kỳ theo bản năng chạy vội ra lan can để nhìn xuống…và chính lúc này, một họng súng chĩa thẳng lên bản công, nhắm thẳng vào ngực của bà Hồng, và…

ĐOÀNG!

Một dòng máu nóng bắn lên mặt Lam Nghi, bà Hồng ôm lấy ngực mình, đổ gục xuống như một cây chuối bị đổ.



_ DÌ HỒNG!

Lam Nghi hoảng hốt lao tới, đỡ lấy dì Hồng đang ôm chặt lấy lồng ngực xối xả máu.



Mọi người náo động như ong vỡ tổ.



Ngô Lỗi bám chặt lấy lan can, đứng bật dậy để nhìn về phía trước…

Một lùm cây rung rinh, ngay đối diện căn phòng của bà Hồng…

Và sau đó, một bóng người nhanh chóng xách súng bắn tỉa đứng dậy, lao chạy về phía một chiếc mô tô….




_ BẢO VỆ LÔI TIÊN SINH VÀ GIAI KỲ! PHÍA BỤI CÂY CÓ NGƯỜI ĐANG BỎ TRỐN! ĐUỔI THEO! GỌI BỆNH VIỆN ĐI!

Ngô Lỗi hét lên và anh qua đầu nhìn về phía chiếc thang thoát hiểm đã cũ nát rỉ sét, không thể kéo hết xuống…

Anh quay đầu, nhìn Lam Nghi đang ôm chặt lấy vết thương của bà Hồng…

_ Đi đi!

Lam Nghi vội vã nói với anh….và Ngô Lỗi cắn môi, gật đầu…



Sau đó anh nhảy vội lên lan can, vào nhảy thẳng ra phía thang thoát hiểm…

Bước chân vội vã của Ngô Lỗi chạy vội trên cầu thang, nhưng cầu thang chỉ dừng ở tầng hai, không thể kéo xuống được nữa…và từ điểm cuối đó, Ngô Lỗi nhảy thẳng xuống đất.



Bụi tung mù mịt, Ngô Lỗi chạy vội đến phía moto của Lam Nghi….



Có tiếng xe gầm lên, Ngô Lỗi cũng chẳng nghĩ nhiều, anh leo lên chiếc xe phân khối lớn của Giai Kỳ và vặn chìa khóa, rồ ga phóng theo…

_ Cố lên! Dì Hồng! Cố lên! GỌI XE CẤP CỨU ĐI!!!

Lam Nghi hoảng loạn hét lên, bất lực nhìn máu đỏ cứ xối xả ùa ra từ lỗ đạn trên lồng ngực của bà Hồng.



_ Không….không kịp….nữa đâu…!

Giọng nói thều thào của bà Hồng vang lên, và bà luồn tay vào túi quần, run rẩy móc ra một chiếc chìa khóa…

Bàn tay dính máu của bà giơ lên đưa cho Lam Nghi, thanh âm hụt hơi của bà dùng hết sức lực thốt lên…

_ Tủ…tủ….tủ quần áo….ngăn….ngăn cuối cùng….!

Bàn tay bà níu lấy áo của Lam Nghi, máu đổ ứa ra lênh lang thành một vũng đỏ thấm…

_ Nói với con trai tôi….tôi…ba mẹ nói….xin lỗi….!

_ Dì Hồng! Dì Hồng!

Lam Nghi hoảng loạn hét lên….nhưng bàn tay của bà Hồng đã buông xuống, mất hết sức lực...Đôi mắt mờ đục nhắm chặt lại…..



Máu đỏ cứ thế, cứ thế…túa ra không ngừng….



****

Vote cho Kỳ Kỳ để truyện của Kỳ tiếp cận được nhìu các bạn mới hơn nha ❤️

Follow Kỳ Kỳ để Kỳ hoàn thành ước mơ 400 FL nhé ❤️

Tiktok của Kỳ Kỳ nè: p.thaoo0813 ✨

201

Tổng số 14 câu trả lời

win

mn ơi vote cho kì nhé ????

Bình luận nổi bật





6

28/02

Phạm Thơm

tg sai moto của lam nghi thành giai kỳ.



Nhưng đọc hay quá tg sai xíu thôi ????????



28/02

1.