Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái

Chương 86: 86: Là Tôi Gả Cho Cô Ấy




_ Em xin lỗi!

Giai Kỳ cuống quýt la lên ngay khi đôi chân cô chạy hộc tốc vào trong phòng trang điểm của CHARM.



Ánh mắt nheo lại đầy tức giận của Lyly nhìn Giai Kỳ hộc tộc chạy vào như một con lật đật, cánh tay khoanh cứng lại trước ngực, Lyly kéo ghế cho Giai Kỳ, lạnh lùng nói.



_ Giỏi thật đấy! Chị tưởng em không đến thật cơ!

_ Em đúng là có chuyện nên mới vậy mà…!

Giai Kỳ khổ sở phân trần, còn Lyly thì cứ liếc xéo cô một cái.



Thanh âm cao chót vót của cô vang lên khiến Giai Kỳ co rúm lại…

_ Chị cảnh cáo em! Nếu như em cứ đắm chìm vào trong tình yêu mà quên đi sự nghiệp…thì đừng có trách chị!

_ Đắm chìm vào tình yêu gì đâu….chị này!

Giai Kỳ bối rối chống chế chối bay chối biến, gò má cô ửng đỏ lên làm sao qua được mắt Lyly…

_ Chị nói em nghe….cho dù người đàn ông đó có là Lôi Triệt đi chăng nữa! Em cũng nhất quyết không bao giờ được để cho trái tim mình quá lạc lối vì hắn, nhất quyết không bao giờ được yêu hắn quá mức say đắm! Chuyện của Quân Tường….em không quên chứ?

Giai Kỳ cởi bỏ túi xách, lấy giấy ướt lau hết gương mặt mình, rồi đứng dậy bước vào phòng vệ sinh để rửa mặt, thở dài trước câu nhắc nhở của Lyly…

_ Chị cứ nhắc đến Quân Tường làm gì…quá khứ rồi mà!

Tiếng xả nước rào rào trong phòng tắm, Lyly kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, lấy điện thoại nhắn tin cho chuyên viên trang điểm rồi vứt sang một bên, ngả lưng xuống ghế.



_ Chị chỉ muốn tốt cho em thôi! Nên nhớ đã là đàn ông, em đừng tỏ ra quá yêu họ…Khi nào họ thấy rằng em quá yêu họ, họ tự nhiên sẽ chán em! Vậy nên nếu như em thật sự đã yêu Lôi Triệt, cũng không được tỏ ra cho anh ta thấy là em yêu anh ta!

Giai Kỳ bơm sửa rữa mặt ra tay, phì cười trước lời nhắc nhở của Lyly, thanh âm trong trẻo của cô vang lên vọng ra bên ngoài…

_ Lyly à….Sao chị ba mươi năm nay chư a từng yêu ai, thế mà nói về tình yêu như chuyên gia vậy?

Câu hỏi của Giai Kỳ khiến cho Lyly giật thót mình, tiếng nước vang lên rào rào vẫn không át được thanh âm cao vút của Lyly.



_ Chính vì chị biết rõ về tình yêu nên chị mới không bao giờ cho chân vào vũng bùn ấy.





Yêu đương gì…mắc mệt! Mãi mãi là hai năm! Trọn đời trọn kiếp là bốn năm!

Khóe môi của Lyly nhếch lên một cách mỉa mai, Giai Kỳ bước ra, thấm thấm gương mặt sạch sẽ của cô vào chiếc khăn bông mềm mại, nhìn Lyly ngồi trên ghế oai như bà chủ, giọng nói trong trẻo dịu dàng của cô hài hước thủ thỉ.



_ Em tin rằng, rồi sẽ có một ngày một người xuất hiện, sưởi ấm trái tim của chị!

_ Ừ…thì cứ chờ xem!

Lyly nhướn lông mày, lảnh lót nói….Nhìn Giai Kỳ kiều diễm ngồi trước ghế, gương mặt không trang điểm mà vẫn rất ưa nhìn, gò má hơi ửng hồng, đôi môi căng mọng mềm mại….một nụ cười dịu dàng hiện lên trên môi Lyly.



_ Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại…có tình yêu của ngài Lôi vào, em đẹp lên nhiều thật! Đúng là có tình yêu có khác!

_ Đâu….em thấy vẫn thế mà!



Giai Kỳ nghiêng đầu nhìn mình trong gương, còn thấy cả ánh mắt và nụ cười đầy ẩn ý của Lyly….



_ Nhìn em hạnh phúc thế này, chị cũng thấy vui….Nhưng mà….dù sao cũng nên cẩn thận, đừng quá…

_ Đừng quá yêu thương một người đàn ông khác…được chưa ạ?

Giai Kỳ chạm vào bàn tay của Lyly, ánh mắt đầy vẻ yêu chiều nhu thuận của Giai Kỳ nhìn cô, nụ cười xinh đẹp kiều diễm hiện lên gương mặt cô…

Có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó chuyên viên trang điểm vui vẻ bước vào…

_ A…người quan trọng nhất tới rồi…!

Lyly nhanh nhẹn đứng dậy, đón chuyên viên trang điểm bước vào.



Chuyên viên trang điểm là một người phụ nữ đã có tuổi, có ánh mắt rất dịu dàng.



Cô nhìn Lyly nhanh nhẹn chạy ra tủ, mở toang cánh cửa ra…

Giai Kỳ bị dọa cho đến ngỡ ngàng…

Trong tủ là chiếc đầm óng ánh như dát bạc, chiếc đầm quá đỗi quen thuộc với Giai Kỳ…chiếc đầm mà cô đã mặc những ngày đầu tiên ở bên Lôi Triệt tại Saint Peterburgs…chiếc đầm của quý bà Rebecca…!

Sao mà…nó lại ở đây?

Lyly cười tươi tắn, nhìn Giai Kỳ ngỡ ngàng, mà chuyên viên trang điểm kia cũng bị vẻ đẹp quá mức hào nhoáng của chiếc đầm ấy làm cho sững sờ.





_ Biết ai đưa nó cho chị không?

Giai Kỳ nhìn Lyly….rồi thở dài bật cười….



Cái con người này…!

Lyly bĩu môi nguýt dài gương mặt tràn đầy hạnh phúc của Giai Kỳ, rồi cô vui vẻ nói với chuyên viên trang điểm….



truyện tiên hiệp hay

_ Hôm nay Giai Kỳ sẽ mặc bộ trang phục này, phiền chị trang điểm giúp cho cô bé một lớp nền phù hợp với bộ dạ hội này nhé!

****

Lyly ngồi bên cạnh Giai Kỳ, ngoài ra còn có Quách Vương, đạo diễn, biên đạo và quay phim làm nên MV của Giai Kỳ, đối diện với rất nhiều phóng viên của các nhà đài cũng như các trang báo, còn có cả những nhân vật có tiếng trong giới phê bình nghệ thuật và một số nghệ sĩ múa thân quen với Giai Kỳ….



Cô tự hào nhìn Giai Kỳ kiều diễm, chuẩn mực và chuyên nghiệp bên cạnh…Nhớ lúc vừa nãy khi Giai Kỳ bước chân vào trong phòng họp báo, lớp trang điểm theo kiểu phương tây với tone màu cam đất sang trọng và bộ trang phục hào nhoáng lấp lánh như dát bạc khiến cho tất cả mọi người không thể rời mắt…

Bộ váy dạ hội đúng là sinh ra dành cho Giai Kỳ, ôm vừa vặn từng đường nét đẹp đẽ gợi cảm của cô…Gương mặt trang điểm cẩn thận không một chút sai sót tôn lên đôi mắt kiều diễm và đôi môi căng mọng đầy sức sống của cô….Giai Kỳ đẹp như một nữ thần ánh bạc…

Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, những câu hỏi cánh nhà báo đưa ra đều khá dễ chịu, lúc dành cho Giai Kỳ, lúc dành cho đạo diễn hình ảnh, lúc dành cho đạo diễn âm thanh và biên đạo…nếu như cứ thế này diễn ra, thì chắc khoẳng mười lăm phút nữa là xong họp báo…

Nhưng đột nhiên ngay lúc này, một phóng viên giơ tay lên muốn phát biểu.



_ Vâng! Xin mời anh!

Lyly lịch sự nói và người phóng viên đó đứng dậy, nở một nụ cười rất lịch sự và cất giọng vang vang qua micro.



_ Câu hỏi này xin dành cho Giai tiểu thư! Xin Giai tiểu thư cho chúng tôi biết, mối quan hệ giữa cô và Lôi tiên sinh bây giờ thực chất là gì?

Lại nữa!

Giai Kỳ thật sự muốn thở dài, đúng là chạy trời không khỏi nắng mà!

_ Rất xin lỗi vị phóng viên này! Ngày hôm nay chúng tôi chỉ trả lời những câu hỏi về MV nghệ thuật này, những chuyện đời tư không liên quan chúng tôi xin phép không trả lời!



Lyly nhẹ giọng nói rất lịch sự, nhưng ánh mắt của cô vô cùng cương quyết.



Hội trường bắt đầu xôn xao mang không khí căng thẳng, và người phóng viên kai dường như đánh hơi được miếng mồi béo bở, nhất quyết không bỏ qua.



_ Thưa cô Giai Kỳ! Chúng tôi đều là những người quan tâm yêu mến cô, xin cô đừng nghĩ rằng những câu hỏi này của chúng tôi là tọc mạch đời tư….Chỉ là chúng tôi thật sự muốn quan tâm tới hạnh phúc của cô và ngài Lôi! Có tin đồn cô và ngài Lôi thực chất đang sống cùng nhau tại khu chung cư nhỏ của cô! Một người như ngài Lôi mà chấp nhận chuyển tới sống cùng cô tại nơi…bình thường ấy, chắc là tình cảm của cô và ngài ấy đang rất tốt đẹp!

Giai Kỳ cau mày lại….



Làm sao mà hắn lại biết chuyện Lôi Triệt dọn tới khu chung cư của cô? Vậy liệu hắn có biết chuyện….anh ấy bị trúng độc không?

Chẳng lẽ….?

_ Đúng là đang rất tốt đẹp!

Khi Giai Kỳ đang bối rối xem nên trả lời thế nào, thì đột nhiên một thanh âm trầm thấp đầy vẻ cao ngạo vang lên, phá tan không khí căng thẳng của phòng họp báo…

Mọi người ồ lên nhìn ra ngoài cửa, nơi mà Lôi Triệt đang từ tốn bước vào…

Trái tim Giai Kỳ đột nhiên đập mạnh một nhịp….



Bộ tuxedo màu ghi khói hoàn hảo ôm lấy cơ thể cao lớn hoàn hảo của Lôi Triệt, gương mặt đẹp đẽ như tượng tạc, hoàn hảo đến từng đương nét với ánh mắt sắc bén đầy tự tin, gương mặt với lớp râu chưa cạo không hề khiến hắn già đi, ngược lại còn mang một vẻ âm trầm từng trải, thu hút đến nghẹt thở…

Lôi Triệt ung dung bước qua đám phóng viên, cao cao tại thượng như một bậc đế vương bước đến phía Giai Kỳ, cô thở hắt ra, trái tim loạn nhịp…

Bàn tay hắn đang xách một túi gì đó, Lôi Triệt mỉm cười rất cưng chiều, bước đến trước mặt cô…

Tất cả mọi người trong khán phòng, từ đạo diễn đến biên đạo, Quách Vương, cả những người phê bình nghệ thuật… lập tức đứng dậy chào hắn…

Nhưng trong mắt Lôi Triệt thì chỉ có nhìn vào Giai Kỳ…

Hắn yêu chiều ngắm nhìn cô, đặt gói đồ trên tay lên bàn trước mặt cô…

_ Hôm nay em đẹp lắm…cái này anh mua cho em!

Giai Kỳ đỏ bừng mặt nhìn hắn, đôi mắt cô hướng về gói đồ trên bàn…

Trước ánh mắt tò mò của mọi người, cánh phóng viên còn đang sẵn sàng máy ảnh may quay để ghi hình xem Lôi Triệt tặng cô cái gì, Giai Kỳ nhẹ nhàng mở ra…

Tiếng ồ lên ngỡ ngàng…

Bên trong…là khoai lang nướng mật ong…!

Mùi khoai nướng thơm phức, mọi người hồ nghi nhìn nhau không hiểu gì hết…sao Lôi tiên sinh lại tặng Giai Kỳ….khoai lang nướng mật ong?


Chỉ duy nhất có Giai Kỳ, khi nhìn thấy món ăn này….nước mắt cô lại âng ấng dâng lên….



Món ăn này….có một lần cô đã nói với hắn….rằng đây là món ăn cô rất yêu thích, vì ngày xưa cha cô từng mua cho cô ăn….





Không ngờ…hắn vẫn còn nhớ!

Thậm chí lại giống như cha cô….mua khoai lang nướng cho cô….!

Trái tim của Giai Kỳ thổn thức, cô ngước mắt nhìn Lôi Triệt, trong ánh mắt ngập tràn yêu thương cảm động….



Mọi người xung quanh tuy chẳng hiểu gì cả, nhưng ai cũng đoán được chắc chắn món ăn này có một ý nghĩa rất đặc biệt giữa hắn và cô….nên tên phóng viên khi ấy đã nhanh chóng chớp lấy thời cơ…

_ Lôi tiên sinh…chắc sắp tới Giai tiểu thư sẽ gả cho ngài rồi!

Gương mặt Giai Kỳ đỏ ửng lên, mọi người xung quanh cũng ồn ào náo nhiệt hẳn lên…

Nhưng đôi mắt của Lôi Triệt lại vô cùng tĩnh lặng…

Sau đó là….



_ Không!

Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên, có phần lạnh lẽo….



Trái tim của Giai Kỳ đột nhiên thắt lại…!

Câu nói khi nãy của Lyly chầm chậm len tới….ngón tay cô run rẩy có chút sợ hãi…và thất vọng….



Chẳng lẽ…

Chẳng lẽ lại là cô….tự đa tình sao?

Lôi Triệt nhìn gương mặt tái xanh của Giai Kỳ, đôi môi mỏng bạc tình của hắn nhếch lên, để lộ ra nụ cười tự mãn cao ngạo…

Sau đó hắn hướng mắt về phía tay phóng viên kia, nhẹ giọng nói…

_ Không phải là cô ấy gả cho tôi…mà là tôi….gả cho cô ấy!

Ồ!!!

Tiếng ồ lên ngỡ ngàng ghen tị hào hứng, Lyly đứng bên cạnh cũng há hốc miệng kinh ngạc…

Giai Kỳ thảng thốt ngỡ ngàng….cô ngước mắt nhìn Lôi Triệt, trái tim khẽ run lên…

_ Anh….?

****

Follow tài khoản của con ong này để con ong có động lực chăm chỉ hơ nữa nha ❤️.