Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái

Chương 6: 6: Lời Đề Nghị Không Cho Phép Từ Chối




Giai Kỳ đứng ngoài cửa, tiếng vỗ tay cười nói của những vị khách tham gia bữa tiệc vẫn dội lại ồn ã phía sau lưng, so với tiếng thì thầm nhỏ to trước mặt lớn hơn rất nhiều, vậy mà Giai Kỳ đứng cách một lần cửa vẫn nghe rõ mồn một tiếng nói vọng ra…dường như thính giác con người ta được tạo hóa thiết kế ra để thu nạp âm thanh của những câu chuyện liên quan đến bản thân nhạy bén hơn hay sao?

_ Con hồ ly tinh đó…Cậy có cái khuôn mặt đẹp đẽ mà lúc nào cũng như mình là trung tâm của bữa tiệc! Còn tỏ vẻ khác người đặc biệt, không nhận món quà mà Lôi tiên sinh tặng cho cô ta! Lúc nhìn cô ta từ chối món quà của ngài ấy, thực sự là tôi phát ói!

Tiếng nói vọng ra từ bên trong, không cần nghe đến lần thứ hai cũng nghe ra sự ghen tức trong đó.



Giai Kỳ thở ra một nhịp…Cô nhớ ra giọng nói này, đây là giọng nói của người mẫu Linh Linh, là gương mặt mới đoạt giải thưởng người mẫu triển vọng.



Còn âm thanh khinh miệt đầy mỉa mai của người thứ hai, thì cô hoàn toàn không nghe ra

_ Biết làm sao được? Con hồ ly tinh đó là bạn gái của Hà thiếu gia!Ngài Lôi là cháu trai của Hà phu nhân, chuyện ngài ấy tặng quà cho cô ta là chuyện bình thường! Hơn nữa cô không thấy sao? Phải công nhận là hôm nay cô ta đẹp kiều diễm như vậy….Đàn ông ai nhìn mà không động lòng chứ?

Tiếng cười nhạt vang lên, thanh âm càng lúc càng trở nên độc địa.



_ Kiều diễm! Chẳng qua là điệu bộ lẳng lơ của một con Hồ ly tinh! Thật là bất công! Cô ta tại sao lại may mắn như vậy! Vừa là bạn gái của Hà thiếu gia, còn vừa được người đàn ông ưu tú như ngài Lôi ấy để mắt đến! Còn tôi còn cô, xem chừng cô ta sẽ là lý do để ngài Lôi và Hà thiếu gia huynh đệ tương tàn đó!

_ Tôi xem chừng chưa chắc! Lúc ở trong bữa tiệc tôi có dò hỏi tất cả mọi người rồi, nhưng không ai biết ngài Lôi là ai! Chỉ có tập đoàn Lôi thị tiếng tăm lừng lẫy thì tất cả mọi người đều biết.



Nhưng mà từ trước đến nay tập đoàn Lôi thị trên thương trường đều là do một ông già quản lý, hình như là lão Trình hay lão Trịnh gì đó! Còn về thủ tục pháp lý thì người đại diện là Nhiếp đại luật sư – Nhiếp Phong!

_ Thật sao….Trời đất ai mà biết đằng sau tập đoàn hàng triệu đô đó lại là một người đàn ông ưu tú đến mức như vậy! Cô nhìn thấy ngài ấy không? Lúc ngài ấy bước vào trong sảnh, tôi lập tức đã biết trái tim của tôi đã trao trọn cho ngài ấy rồi! Tại sao trên đời lại có người đàn ông vừa lịch thiệp, vừa mạnh mẽ lại vừa quyến rũ như thế chứ?

Giọng nói lẳng lơ của Linh Linh vang lên, lại bị người bên cạnh cười nhạt, một giọng chặn đứng.



_ Cô nghĩ rằng một mình cô say đắm sao? Thời khắc cô say mê ngài ấy, chính là phải đối đầu với tất cả các tiểu thư ở đây...Hơn nữa không nhìn thấy sao? Cả tối nay ánh mắt ngài ấy chỉ tập trung nhìn về một mình con Hồ ly tinh đó mà thôi!

_ Ha...!

Tiếng cười lạnh vang lên.



Giọng nói tràn đầy sự khiêu khích, càng lúc càng khiến cho cơn tức giận trong Giai Kỳ nhen lên nghẹn ứ lồng ngực.



_ Này cô nói xem! Ngài Lôi sẽ ra giá bao nhiêu để cô ta chịu hầu hạ ngài ấy?

_ Quan trọng không phải là giá bao nhiêu! Mà là con ả đó có dám hay không? Tôi nghe nói cô ta thanh cao lắm, Hà thiếu gia còn chưa động được vào đâu! Cô nghĩ Hà thiếu chịu để cho người đàn bà hắn nuôi bao nhiêu năm thất thân với người khác sao? Hoặc nếu là....con ả đó nhắm vào một cái gì đó cao vời vợi hơn, thì ai mà biết!

_ Cô có thấy cô ả đó không? Cái cách cô ta tỏ vẻ thanh cao đó…Còn không cần nhờ Hà thiếu gia đến đón, tự mình bắt taxi tới! Cô ta diễn trò cho ai xem chứ? Muốn tỏ ra mình là người biết trước biết sau sao? Chẳng qua là mưu kế muốn chiếm lấy cảm tình của Hà gia mà thôi!

Giọng nói của hai người ấy lại vang lên rất chói tai, kèm theo một tiếng xùy đầy khinh miệt.



Tiếp theo sau còn không ngần ngại nói rất lớn, như sợ rằng không át được tiếng ồn ào ngoài cửa.



_ Tôi thấy Hà phu nhân và Hà lão gia ngoài mặt nói cười như thế với cô ta để đẹp mặt Hà thiếu gia và quan khách thôi, còn để mà chấp nhận cô ta làm con dâu của Hà gia…Thì bản thân cô ta xứng sao? Mà tôi thấy…ngay cả ngài Lôi, chẳng qua cũng chỉ vì nể mặt Hà gia mà thôi! Công nhận cô ta đẹp thật, nhưng người đẹp thế nào mà người như ngài Lôi chẳng có thể đạt được….Ngay cả tôi cũng đẹp mà! Chẳng qua là chưa có cơ hội để ngài ấy thấy mà thôi!

Tiếng cười nhạo báng vang lên, tiếp theo là giọng nói tưởng như sắp hụt hơi vì nhịn cười của Linh Linh.





_ Ha Ha Ha! Gương đây cô tự soi đi…! Kể ra con hồ ly tinh đó cũng tốt phúc! Tự dưng không còn bố mẹ nữa, thế mà một bước lên mây, trở thành dưỡng nữ của Hà gia.



Tôi nghĩ rằng ngoài mặt cô ta tỏ ra như vậy, nhưng trong lòng có khi thầm cảm ơn thời khắc chiếc xe đó mất lái lắm đấy!

_ RẦM!

Tiếng cửa mở đột ngột vang lên khiến cho hai người bên trong giật thót mình.



Giai Kỳ bước thẳng vào trong phòng, nhìn thấy Linh Linh và một người phụ nữ nữa đang đứng trước gương trang điểm.



Đồ trang điểm còn vương vãi khắp trên mặt bệ sứ của chỗ rửa mặt.



Vừa nhìn thấy cô, nụ cười trên môi của hai người đó lập tức héo đi.





Giai Kỳ không nói không rằng, bước đến trước mặt Linh Linh, giang thẳng cánh tay, dùng hết sức bình sinh tát lên gương mặt của Linh Linh.



Cái tát không khoan nhượng, rất mạnh, một đòn giáng thẳng vào mặt của ả người mẫu xấu tính kia.



Linh Linh bị cô tát cho nảy đom đóm mắt, bàn tay ôm lấy gương mặt, hét lên.1

_ Con chó này! Mày dám tát tao à?

_ BỐP!

Không một lời trả lời, Giai Kỳ giang tay tát vào bên còn lại của gương mặt xinh đẹp đó.



Hai bên gò má của Linh Linh đỏ ửng lên.



Cô ả choáng váng mất đà ngã sấp xuống sàn phòng, cổ váy trễ lập tức bị Giai Kỳ tóm lấy.



Đôi mắt vằn lên sự tức giận, Giai Kỳ tóm cổ áo Linh Linh kéo lên, nhìn thẳng vào gương mặt bị cô tát sưng vù đó, gằn từng tiếng.



_ Nói cho cô biết! Cô có thể động đến tôi thế nào cũng được! Tôi không chấp! Nhưng nếu như cô dám động đến cha mẹ tôi! Thì tôi sẽ cho cô biết thế nào là con chó điên cắn người đấy!

Linh Linh nhìn vào gương mặt của Giai Kỳ, sợ hãi đến mức câm nín.



Giai Kỳ buông cổ áo cô ta ra, cúi người mở ngăn tủ, cầm ra một chai nước cọ bồn cầu, dằn mạnh lên mặt bồn rửa mặt, nhìn thẳng vào gương mặt hốt hoảng xa lạ bên cạnh, choáng váng nhìn Linh Linh bị cô đánh cho hai bạt tai sưng mặt, nhẹ giọng nói từng tiếng.





_ Xúc miệng đi!

Sau đó cô quay người, bước thẳng ra ngoài!

****

Khi Giai Kỳ quay trở lại, thấy Lôi Triệt đang đứng giữa đám đông, gương mặt hắn chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào khi tiếng trầm trồ cứ vang lên.



Nàng cảm thấy có chút mệt mỏi, rút cuộc lại chuyện gì nữa đây?

Nào ngờ vừa thấy nàng bước ra, Hà phu nhân đã bước đến bên nàng, bàn tay bà cầm lấy tay Giai Kỳ, kéo nàng lại gần.



Giọng nói vang lên rất vui vẻ, dường như thể trong lòng bà vừa mới cởi bỏ được gánh nặng.



Giai Kỳ mỉm cười gượng gạo, nhìn Hà phu nhân vừa cười vừa nói hỏi nàng.



_ Giai Kỳ! Con vừa đi đâu vậy? Tường nhi nó tìm con mãi!

_ Con vừa ở trong nhà vệ sinh rửa lại mặt.



Có chuyện gì sao ạ?

_ Lúc đó con không ở đây...Lôi nhi vừa tặng cho Quân Tường một chiếc BMW làm quà thằng bé tốt nghiệp cao học!

_ BMW ạ?

Giai Kỳ không thể giấu nổi ngỡ ngàng, nàng nhìn về phía Lôi Triệt đang bị Hà lão gia và các quan khách vây quanh ở phía trước, ồn ã náo nhiệt.



_ Phải! Quân Tường rất thích! Mà tìm mãi không thấy con....cuối cùng không nhịn được đã lái xe đi thử rồi!Ta cản lại mà không được! Lái xe buổi tối rất nguy hiểm mà thằng nhỏ không nghe...Cũng may trên xe có cả vệ sĩ của Lôi nhi đi cùng! Thằng bé vốn muốn chờ con...mà con biết đó tính nó hấp tấp, muốn cái gì là muốn bằng được! Nên là con đừng dỗi nó nhé!

Hà phu nhân không ngừng được cười, hớn hở thông báo cho Giai Kỳ.




Hà gia là tập đoàn lớn.



Một chiếc BMW cho dù rất đắt tiền, rất giá trị, nhưng cũng không thể làm cho Hà phu nhân vui như vậy.



Giai Kỳ trộm nghĩ....có thể có hai lý do.



Thứ nhất, Lôi Triệt đã đánh trúng vào tâm lý của các bậc làm cha, làm mẹ...luôn muốn người khác quan tâm đến con cái mình! Thứ hai, có thể việc hắn tặng quà cho Quân Tường như một cách xóa bỏ khúc mắc gì đó trong quá khứ....Chỉ có như thế mới khiến cho Hà phu nhân vui đến vậy!

_ Không sao ạ! Với cả con cũng hơi mệt! Chắc là con xin phép về sớm một chút! Hà phu...À....Thím! Con xin phép về trước!



_ Con mệt sao? Trong người có khó chịu đâu không? Ta gọi bác sĩ tư tới kiểm tra! Trần quản gia!

Hà phu nhân thấy nàng xin thoái thác về sớm, Hà phu nhân tưởng rằng nàng mệt, liền gọi Trần quản gia cử bác sĩ tới.



Nhưng Giai Kỳ lập tức thoái thác.



_ Không cần đâu ạ! Con tự về được mà....Thím Hà! Con chúc thím sinh nhật vui vẻ! Giai Kỳ thế này quả thật thất lễ! Mong thím người lớn đừng chấp kẻ bé!

_ Có gì đâu! Con mệt thì về nghỉ sớm! Tường nhi....thằng bé này chạy biến đi đâu...Để ta gọi lái xe đưa con về!

Hà phu nhân nhẹ giọng nói, Giai Kỳ lắc đầu, mỉm cười rất lễ độ.



_ Dạ không cần đâu ạ! Con tự bắt taxi về được!

_ Thế sao được! Để...!

_ Để ta đưa em về!

Thanh âm trầm ấm như hơi rượu mạnh ấy đột nhiên vang lên.



Giai Kỳ cùng Hà phu nhân giật mình nhìn Lôi Triệt sừng sững đứng bên cạnh họ lúc nào.



Ánh mắt quá mức sâu xa ấy nhìn về phía Giai Kỳ, thanh âm lịch lãm vang lên.



_ Để tôi đưa em về!

Nhìn sâu vào ánh mắt thăm thẳm ấy, Giai Kỳ lập tức trở nên lưỡng lự.



Nụ cười dịu dàng nở trên môi, nàng nhẹ giọng xua tay.



_ Không cần đâu! Lôi tiên sinh! Ngài cứ ở lại dự tiệc...Tôi tự về được mà! Không dám phiền Lôi tiên sinh!

_ Đều là người nhà! Đừng nên khách khí!

Lôi Triệt nhẹ giọng nói, mặc dù ngoài mặt là lịch sự đề nghị, nhưng bên trong chính là không cho nàng lấy lý do tìm đường lui!

Giai Kỳ vẫn rất mềm mỏng, tìm cách thoái thác.



_ Lôi tiên sinh....quả thật là...!

_ Tiểu thư đã từ chối thiện tình của ta một lần! Không lẽ định từ chối lần nữa?

Ánh mắt sắc bén ấy xoáy vào gương mặt đang tái nhợt đi của nàng.



Thanh âm như hơi rượu ấy lại mang theo sự đe doạ rất rõ rệt, khiến cho nụ cười trên môi nàng tắt ngấm.



Ánh mắt của Lôi Triệt như thể muốn thách thức nàng..." Em thử từ chối ta xem?"!1

Cực chẳng đã, Giai Kỳ đành biết thân phận, ngậm miệng như hến cung kính đồng ý.



Dù sao hắn cũng là cháu trai của Hà gia...Nàng cứ nhất định từ chối, cũng không hay!



Lôi Triệt thấy khuôn miệng xinh đẹp của nàng ngậm lại ưng thuận, lúc này mới hài lòng.



Hắn nhìn Hà phu nhân, nhẹ giọng nói.



_ Dì! Lôi Nhi chúc dì sinh nhật vui vẻ!

_ Lôi nhi! Con về nước lần này đã sắp xếp chỗ ăn ở chưa?

Hà phu nhân nhẹ giọng hỏi, lập tức nhìn thấy khuôn miệng mỏng bạc tình ấy nhếch lên một nụ cười hiếm hoi.



Thanh âm vang lên, chậm rãi và rõ ràng, nhìn thẳng vào bà, từ tốn nói.



_ Con sẽ ở lại biệt thự của Lôi gia! Nhà cũ của con!

Lời thốt ra, khiến cho gương mặt Lôi phu nhân tái xanh lại.



Quan khách xung quanh cũng im bặt tiếng, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.



Hà lão gia cười cười tiến lại, cẩn thận hỏi hắn.



_ Lôi nhi....con....con định ở đó thật sao?

_ Đó là nhà cũ của cha mẹ con! Đương nhiên là thời gian này con sẽ ở đó! Vì thế dì dượng! Lôi nhi mạn phép xin hai người, trả lại cho con chìa khoá của căn biệt thự!

*****



Sammy

Ông Lôi này Cameo bộ kia tôi thấy ông hài dữ lắm sang bộ này tôn lên làm

N9 sao dữ dằn vậy.



Doạ cho con gái tôi mất mật luôn ????





12

09/12/2021

1

Bánh Bao Nhỏ ^^

có lẽ chị kỳ miêu tả chú Lôi quá đẹp nên em cứ bị u mê luôn í????????





7

09/12/2021.