Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái

Chương 58: 58: Không Phải Đồ Ănmà Là Quot;emquot; Ngon!




Giai Kỳ chỉ nói vậy thôi, ai ngờ Lôi Triệt về thật!

Ban đầu Giai Kỳ còn tưởng Lôi Triệt sẽ giận lắm, thậm chí có khi mặt cô hắn còn chẳng thèm nhìn.



Thế mà không ngờ cô vừa xuống nước cất lời nhở hắn một chút, Lôi Triệt đã lập tức đưa tay ra giúp ngay!

Giai Kỳ kín đáo ngắm nhìn gương mặt cao ngạo đang chăm chú nhìn vào Macbook của hắn.



Ánh mắt ưng sâu thẳm như biển, sắc bén như dao, đôi môi mỏng bạc tình mím chặt và sống mũi thẳng tắp như tượng tạc….Giai Kỳ bất chợt bâng khuâng nghĩ, dáng vẻ chăm chú này của hắn…cũng thật thu hút.



_ Mặt anh dính gì à?

Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên, khiến cho Giai Kỳ giật thót mình.



Cô vôi vàng quay đầu nhìn về phía trước, lắp bắp chống chế.



_ Đâu...đâu có!

_ Thế sao em cứ nhìn anh chằm chằm vậy?

Ánh mắt sắc bén của hắn liếc một cái rất sắc về phía cô, nụ cười nửa miệng tự tin hiện trên môi hắn.



Lôi Triệt gập Macbook lại, dẹp hồ sơ giấy tờ khô khăn sang một bên.



Hắn tựa người vào ghế, vẫn dáng vẻ ung dung tao nhã như bậc đế vương ấy, đôi chân thon dài của hắn vắt lên nhau và mũi giày hướng về phía Giai Kỳ, Lôi Triệt đủng đỉnh nhìn cô, và thanh âm thì thầm như hơi thở vang lên.



_ Hay là em thích tôi rồi!

_ Đâu....đâu có!

Giai Kỳ giật nảy người như phải bỏng, đôi mắt hoảng hốt nhìn Lôi Triệt cứ nở nụ cười đầy ẩn ý.



Hắn không nói gì, chỉ im lặng ngắm cô.





Không khí trong xe lập tức trở nên khá...mờ ám.



Khi ở bên Lôi Triệt.



Giai Kỳ thường rất sợ những khoảng im lặng như thế này, sợ cảm giác áp lực đến nghẹn thở mà hắn mang lại.



Nhưng ngày hôm nay thì Giai Kỳ lại không cảm thấy áp lựng, mà thay vào đó...có chút....ngượng ngùng!

Hình như Lôi Triệt nhìn cô...hơi lâu rồi thì phải!

Giai Kỳ cắn môi, không gian tràn ngập mùi xạ hương thơm ngát đến đảo điên thần trí.



_ Có đau không?

Hàm răng giữ chặt lấy đôi môi của cô vẫn không chịu buông ra, đến khi thanh âm trầm ấm của Lôi Triệt vang lên, cô mới giật mình nhả cánh môi bị cắn đến hằn dấu răng ra.



Bàn tay của Lôi Triệt vươn tới đỡ lấy đường cằm của cô, kéo gương mặt cô lên, âu yếm nhìn vào đôi môi mềm mại của Giai Kỳ.



Ánh mắt sắc bén còn cơ hồ nhận ra được vết trầy vẫn còn mờ mờ ẩn hiện vì hôm trước trong lúc giận dữ hằn đã dùng răng cắn.



Ánh mắt lập tức hiện lên tia ân hận, Lôi Triệt dịu giọng hỏi cô.



_ Còn đau không?

Ngón tay cách lớp găng ram ráp của hắn ấn lên môi cô, Giai Kỳ mím môi, bẽn lẽn lắc đầu.



Thanh âm vang lên có chút ngập ngừng..



_ Tôi...xin lỗi!

Đầu lông mày sắc nét của Lôi Triệt nhướn lên, biểu đạt hắn rất ngạc nhiên với lời xin lỗi bất chợt của cô, nhìn đôi mắt quyến rũ của cô đảo về một phía, rồi thanh âm nhỏ nhẹ của cô khẽ khàng.





_ Vì nhữn gì tôi nói hôm trước, thật là thất lễ! Tôi không có ý xúc phạm đến anh, hay Lôi phu nhân, lúc đó tôi cũng không hiểu tính khí của mình ra sao nữa...Nên là....!

Giai Kỳ lúc nào cũng có thói quen nói chuyện đến cuối cùng thì ngừng lại, giống như một đứa trẻ con khi xin lỗi, ban đầu thì hùng hổ bao nhiêu, đến sau lại lí nhí ngượng ngùng bấy nhiêu.



_ Ừm...!

Lôi Triệt ậm ừ trong cổ họng, cũng không biết là hắn có chấp nhận lời xin lỗi của cô hay là không, nhưng Giai Kỳ lờ mờ cảm thấy hình như hắn cũng có vẻ...không mấy khó chịu!

_ Xin lỗi thì cũng phải thành tâm một chút!

Giai Kỳ giật mình ngước mắt nhìn hắn, trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ miên man, có phải hắn định.



Ánh mắt sâu thẳm của Lôi Triệt như biển rộng, có thể nhấn chìm phụ nữ chỉ bằng một ánh nhìn, mà Giai Kỳ cũng không phải ngoại lệ.



Thân thể to lớn của hắn dần dần tiến gần lại, ép sát cô vào thành ghế da mềm mại sang trọng, khiến cho Giai Kỳ vô thức đông cứng lại.



Hơi ấm của hắn bao phủ lấy cô, khiến cô cảm thấy mình giống như một viên hạnh nhân được chocolate phủ kín.



Giai Kỳ còn ngơ ngẩn nhìn thấy từng hạt nhũ lấp lánh trên vải áo sang trọng của hắn, mùi hương rượu thoang thoảng lâng lâng như say...!

Đôi môi của hắn gần quá, Giai Kỳ còn nhìn thấy từng nếp gấp trên nét môi sắc nét như chạm khắc ấy, khóe môi ẩn hiện nụ cười cao ngạo tự mãn, còn có hơi thở nam tính của hắn phả nhè nhẹn lên làn da cô...Giai Kỳ vô thức nắm chặt lấy bàn tay mình.



Nhưng khi đôi môi cô run rẩy trước nụ hôn hờ hững của hắn.....thì bàn tay Lôi Triệt lại với lấy cánh cửa xe và mở nó ra.



Giai Kỳ giật thót mình, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn về phía bên ngoài.



Chiếc Bentley của hắn đang đỗ trước cửa một cửa hàng tiện lợi khá vắng vẻ.



Lôi Triệt hờ hững nhìn gò má đỏ ửng của Giai Kỳ, cùng với ánh mắt bối rối ngỡ ngàng của Giai Kỳ.



Tiếng cười của hắn kèm theo hơi thở lành lạnh của hắn vờn vào gò má cô, khiến cho Giai Kỳ khẽ rùng mình...!



_Sao vậy? Nghĩ anh sẽ hôn em sao?

_ Không...không phải!

Giai Kỳ lắc đầu, mà trống ngực đập “bing bing” lại tố cáo hết “tội trạng”.



Lôi Triệt thì cứ tủm tỉm cười nhẹ, rồi hắn vươn tay bấm nút hạ cửa kính xe xuống, nói với Ngô Lỗi đang ngồi ở ghế lái.



_ Lát về tôi sẽ tự lái xe.



Cậu xuống nói với hai xe vệ sĩ đi theo về trước đi!

_ Lôi tiên sinh! Như vậy không an toàn đâu!

Ngô Lỗi nhẹ giọng nói với hắn, thanh âm cung kính mang theo cả sự lo lắng nhắc nhở.



Lôi Triệt cười xòa, vừa lắc đầu vừa ung dung trả lời.



_ Tôi sẽ biêt đường cẩn thận, cậu cứ yên tâm về trước đi!

Đến lúc này Ngô Lỗi cũng không còn cách nào khác, anh cung kính không bằng tuân lệnh.




Sau khi chào tạm biệt hắn và Giai Kỳ, anh xuống xe.



Giai Kỳ cũng bước xuống, nhìn thấy hai chiếc xe đen xì nối đuôi nhau vòng ngược trở lại đoạn đường trước mặt, và nhìn Lôi Triệt cởi áo khoác ngoài, và cà vạt, nhoài người ra ghế lái lấy chìa khóa, sau đó hắn mới xuống xe.



Lôi Triệt rất cao, Giai Kỳ chỉ đến vai hắn, cơ thể hắn lại tập luyện thường xuyên nên rất đẹp…Thật ra thì hắn, cái gì cũng đẹp!

_ Anh cần mua gì sao?

Giai Kỳ nhìn cửa hàng tiện lợi trước mặt, ngờ vực hỏi Lôi Triệt.



Nào ngờ hắn lại nói.



_ Không phải anh, mà là em!

_ Tôi ư?


Giai Kỳ mù mịt hỏi lại, cô có cần mua gì đâu nhỉ?

_ Vừa nãy em nói Lão Đinh ốm phải đi bệnh viện kiểm tra sao? Anh đã cho chú ấy về nghỉ rồi, hai người giúp việc cũng về theo.





Bữa tối hôm nay, em lo nhé!

Lôi Triệt nhẹ giọng nói với cô, và bước chân dài của hắn tiến đến khu vực xe đẩy, lấy một chiếc và đứng chờ cô.



_ Nếu như em muốn xin lỗi, thì nấu ăn cho anh.



Đồ ăn em nấu anh rất thích!

Lôi Triệt nhẹ giọng nói, khiến cho gò má Giai Kỳ đỏ ửng lên.



Nụ cười dịu dàng nở trên môi cô, khi cô hỏi hắn bằng tone giọng vui vui…

_ Thật ạ?

Lôi Triệt ưu nhã gật đầu, khiến cho Giai Kỳ tự mãn mà ưỡn ngực lên.



_ Thế nếu so với những vị đầu bếp có sao Michelin kia với đồ ăn của tôi nấu…thì cái gì ngon hơn?

Lôi Triệt nhìn cô, ánh mắt của hắn biểu tình một vẻ rất mê say, và thanh âm trầm ấm vang lên.



_ Em!

Câu nói làm Giai Kỳ phổng cả mũi, hất mặt lên ngang với bầu trời, thanh âm vui tươi của cô hồ hởi vang lên.



_ Khẩu vị của anh đúng là xuất sắc! Được! Hôm nay tôi sẽ nấu cho anh một bữa tối thật ngon!

Cô hùng dũng sắn tay áo bước vào trong siêu thị, lúc đi ngang qua hắn, Lôi Triệt khẽ cúi người xuống, đôi môi mỏng kiêu bạc của hắn ghé sát vào vành tai cô, thì thầm rất nhẹ…

_ Hình như em hiểu lầm ý anh….Ý của anh nói không phải đồ ăn ngon….mà là “EM” ngon!1

Gương mặt của Giai Kỳ bỗng nhiên đỏ gắt lên, cô há hốc miệng nhìn người đàn ông gian xảo đang nháy mắt với cô ấy, bất lực không thốt ra nổi một lời.



Lôi Triệt!

Hắn đúng là một con sói háo sắc!

****

Vẫn điệp khúc cũ....Nay 2 chap na ❤️

Kỳ Kỳ đã tặng 2 chap rùi, các bạn tặng lại cho Kỳ một lượt theo dõi tài khoản nha.



Phấn đấu lên số 300 member mà khó quá à.....Ngày nào cũng ráng gõ chap mà thấy tủi thân ghê ????.