Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái

Chương 29: 29: Kẻ Tự Mãn Đáng Sợ




Lôi Triệt ngồi trong xe tranh thủ thời gian làm việc, ngón tay hắn lướt trên Macbook, dáng vẻ bình lặng và chăm chú, những vẫn ẩn chứa nguy hiểm tiềm tàng, giống như một mặt biển nhìn tưởng như phẳng lặng, nhưng ẩn trong lòng sâu lại cuồn cuộn dâng sóng.



Đầu lông mày của Lôi Triệt cau chặt lại, hắn nhắm chặt mắt, ngón tay đưa lên day day mi tâm, tiếp xúc quá lâu với màn hình điện tử khiến mắt hắn mỏi rã rời.



Nghiêng cổ tay để nhìn giờ trên chiếc Rolex, Lôi Triệt bắt đầu tự hỏi không biết người phụ nữ đó đang làm cái gì mà giờ này còn chưa thấy xuống.



Nghĩ ra cũng thật kì quái, đây là lần đầu tiên Lôi Triệt trải qua cảm giác phải chờ đợi phụ nữ, thật là mất thời gian.



Bỗng nhiên hắn chẳng có tâm trạng để làm việc, gập chiếc Macbook trong tay lại, ngón tay trỏ của hắn gõ nhịp lên xuống, ánh mắt sắc bén của hắn lộ ra sự khó chịu rõ rệt…

Người phụ nữ này…!

Ngay lúc đó, cánh cửa xe của hắn mở ra, Giai Kỳ thở hổn hển vì vừa phải vắt chân lên cổ mà chạy xuống vì sợ hắn chờ lâu sẽ nổi giận, rồi lại kiếm cớ hành hạ cô thêm.



_ Cám ơn anh Mạnh!

Giai Kỳ cúi đầu nói với người lái xe, nuốt nước bọt nhìn về phía bên trong.



Người đàn ông ngồi trên ghế da, đôi chân đẹp đẽ vắt lên nhau, hai bàn tay đan chặt để trên đầu gối, tây trang cắt may thủ công với cúc bạc in gia huy tôn lên dáng vẻ mê hoặc của hắn, duy chỉ có đầu lông mày sắc như lưỡi kiếm kia cau chặt lại nhìn cô.



_ Xin lỗi Lôi tiên sinh!

Giai Kỳ vội vàng cúi đầu xin lỗi, mang theo hơi lạnh toát của không khí bên ngoài leo vào trong xe, đóng cửa lại.



Mùi hương quyến rũ của rượu mạnh đan xen cùng mùi xạ hương của Lôi Triệt tạo thành từng tầng hương quyến rũ ngây ngất, khiến cho người khác thoáng ngửi cũng như uống phải rượu mạnh, say đến chuếnh choáng cả thần trí.



Lôi Triệt nhìn gương mặt của Giai Kỳ, khóe mắt vẫn còn đỏ hoe, chóp mũi cũng đỏ rực, đôi môi phải hé mở để hô hấp.



Thần sắc nhợt nhạt và mệt mỏi, gương mặt u buồn và đôi mắt vẫn còn như ngập nước, giống như một quả bóng căng phồng, chỉ khẽ chạm vào cũng có thể òa vỡ bất cứ lúc nào.



Giai Kỳ ngồi bên cạnh hắn đến sụt mũi cũng không dám làm, sợ tiếng ồn sẽ làm phiền đến hắn, cô nép sát vào trong ghế, tránh càng xa người bên cạnh bao nhiêu càng tốt càng tốt bấy nhiêu, cho dù không nhìn sang bên cạnh, cũng cảm thấy ánh mắt sắc lẹm của hắn lướt qua gương mặt mình.



_ Tại sao lại lâu như vậy?

Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên, Lôi Triệt là con người kín đáo đến mức qua giọng nói cũng chẳng thể nào đoán được ra liệu rằng hắn có đang giận hay không? Giai Kỳ cẩn thận suy nghĩ, đối diện với người đàn ông như núi lửa vẫn còn hoạt động này, này dù chỉ một lời nói lỡ lời thôi cũng sẽ thổi bùng cơn tức giận của hắn như nham thạch….



Đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng Giai Kỳ quyết định nói thật.



Với con người quá từng trải như Lôi Triệt, nói dối trước mặt hắn chẳng khác nào tự lấy kiếm đâm vào chân mình.



_ Tôi…Tôi bị lạc đường!

_ Cái gì?



Câu trả lời của Giai Kỳ nằm ngoài tất cả dự đoán của Lôi Triệt, khiến cho hắn giọng nói của hắn cao hẳn hơn thường lệ, ngạc nhiên nhìn Giai Kỳ bối rối siết bàn tay để thẳng đơ trên đầu gối.



_ Thì….nhà của ngài quá rộng, tôi…tôi rẽ nhầm hành lang và xuống nhầm cầu thang….nên là….



Giai Kỳ bỏ ngỏ câu nói của mình ở đó, cô biết Lôi Triệt không thích người nói không hết câu, nhưng mà thật sự cô cũng không biết phải nói thế nào nữa…chắc hẳn hắn đang nghĩ cô là một đứa ngốc!

Nhưng cô lại không thấy Lôi Triệt bên cạnh như đang cố nén cười....hắn cũng không hiểu tại sao người con gái này có thể đưa hắn đi qua hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác như vậy?

_ Chú Đinh đâu mà không đưa em ra?

Chất giọng như hơi rượu của Lôi Triệt vang lên bên cạnh, Giai Kỳ cúi đầu nhìn vào bàn tay mình, khẽ giọng trả lời.



_ Tại tôi nói chú ấy cứ xuống trước, tôi phải gọi một cuộc điện thoại, gọi xong tôi sẽ xuống.



_ Gọi cho người của Hà gia à?



Chất giọng mỉa mai của Lôi Triệt vang lên khiến Giai Kỳ rợn tóc gáy, cô vội vàng xua tay, ánh mắt hốt hoảng nhìn hắn phân bua.



_ Không! Tôi gọi cho Lyly để nói tôi sẽ vắng mặt tại CHARM vài ngày, nếu như không nói cô ấy sẽ lo lắng!

_ Lyly là ai?

Lôi Triệt cau mày hỏi lại, cái tên lạ hoắc mà hắn còn chưa từng bao giờ nghe tới.



_ Lyly là quản lý của tôi tại CHARM, cô ấy rất nhiệt tình, cũng hay lo lắng cho tôi! Chúng tôi giống như chị em vậy, nếu như tôi vắng mặt mà không nói với cô ấy, cô ấy sẽ làm loạn lên mất.



_ À….quản lý của em tại CHARM …..Thế là em gọi điện cho nhân viên của tôi để xin phép đi vắng một vài ngày với Tổng giám đốc của cô ta? Đúng không?

_ Ách…!

Gương mặt thoáng nét mỉa mai cùng ánh mắt lạnh tanh của Lôi Triệt khiến cho Giai Kỳ cứng họng….Trời ơi sao cô lại quên béng mất hắn chính là Tổng giám đốc của CHARM? Tức là sếp của sếp của sếp của Lyly cơ chứ?

_ Thế có cẩn tôi phải gọi điện xin phép quản lý của em, tức là nhân viên của tôi nữa cho cẩn thận không?

Lôi Triệt nheo mắt, chất giọng nhẹ tênh vang lên mà đối với Giai Kỳ như búa tạ giáng vào óc, đủng đỉnh hỏi cô.



_ Không....không ạ!

Giai Kỳ sợ đến tái xanh mặt, chỉ lo rằng ngộ nhỡ hắn giận lên, lại kiếm chuyện với Lyly thì khổ thân quá!

Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ run như cầy sấy trước mặt mình, ánh mắt sắc bén đang nheo lại của hắn cũng giãn ra.




Lướt qua gương mặt kiều diễm, ánh mắt mở to hoảng hốt như mắt một con nai con, chiếc mũi và khuôn miệng quyến rũ, trong lòng hắn cũng không còn muốn giận...!

Thong thả hít vào, hắn ngả người ra ghế, nhẹ giọng nói.



_ Từ nay về sau, em phải nhớ người quan trọng nhất của em là tôi! Nếu muốn xin phép điều gì thì trực tiếp nói với tôi, rõ chưa?

_ Dạ!

Giai Kỳ cũng không dám gật đầu xuông, nhẹ giọng trả lời.





_ Sau này cũng không được liên lạc với Hà gia nữa!

Câu nói này của Lôi Triệt như muối xát vào miệng vết thương của Giai Kỳ.



Cô lập tức rơi vào trầm mặc, trong lòng không khỏi cười nhạt.



Cô còn có thể liên lạc với Hà gia sao?

Mà liên lạc với Hà gia....để làm gì nữa chứ?

Người con gái như cô, sau này....làm sao mà dám đứng trước mặt của Hà gia nữa?

Hắn dặn thế này, có phải là đang mỉa mai cô không?

_ Nghe rõ chưa?

Thanh âm trầm thấp vang lên khiến cho Giai Kỳ giật mình.



Ở cạnh người đàn ông này, đến thời gian suy nghĩ cho riêng mình cô cũng không có nữa...!

_ Vâng!

Sau câu trả lời của cô, không gian lập tức trầm vào im lặng.



Lôi Triệt cũng không nhìn cô nữa mà quay sang nhìn đồng hồ.



Sau đó hắn bấm nút nói với A Mạnh.



_ Lái xe đi!

_ Dạ!

A Mạnh cung kính trả lời, lập tức Giai Kỳ nhanh nhẹn hỏi.




_ Xin lỗi....Lôi tiên sinh, A Mạnh....lát nữa trước khi qua sân bay có thể cho tôi về nhà một chút được không?....À.....Là do tôi....tôi vẫn chưa chuẩn bị đồ, tôi chỉ xin mười lăm....à không....mười phút thôi ạ!

Thanh âm của Giai Kỳ cứ thế nhỏ dần, nhỏ dần trước ánh mắt càng lúc càng lạnh lẽo của Lôi Triệt.



Đến khi nàng ngừng lời, thì không khí trong xe cũng theo ánh mắt của hắn và đông cứng như nước đá trong tủ lạnh.



Giai Kỳ cho dù kém tinh tế thế nào cũng nhìn ra Lôi Triệt không phải là đang tức giận….



Mà là hắn đã hoàn toàn nổi điên rồi!

_ Giai tiểu thư!

Giọng nói êm như nhung của hắn vang lên mà Giai Kỳ cảm giác chẳng khác gì sấm sét nổ trên đầu.





Cô nuốt khan rón rén nhìn hắn, không biết là việc mình muốn về nhà chuẩn bị quần áo thì có gì sai? Mùa đông Nga là mùa đông khắc nghiệt nhất thế giới, giá lạnh vô cùng đáng sợ, không lẽ mục đích của Lôi Triệt là muốn cô chết rét giữa trời tuyết ở Saint Petersburg?

_ Em thế này có phải là đang coi thường tôi không?

Giai Kỳ đảo mắt, cô nhìn gương mặt cao lãnh trước mặt mà không biết phải nói sao? Trong câu nói lúc đó của cô có từ nào bất kính sao?

Không có!

Mỗi lần nói chuyện với hắn cô đều uốn lưỡi ba bảy lần, làm sao mà nói ra từ gì bất kính được! Lôi Triệt nói thế này là có ý gì?

_ Em nghĩ rằng tôi không có đủ tiền để mua quần áo cho em hay sao mà phải mất công về nhà lấy đồ? Thời gian chờ em về nhà thu dọn đồ đạc tôi có thể kiếm ra số tiền đủ cho em mua cả một cửa hàng quần áo!

Giai Kỳ phải cố gắng lắm mới khống chế gương mặt mình không trưng ra vẻ mặt ngao ngán, hàm răng cô cũng phải cắn chặt lại để ngăn tiếng thở dài…..Sự tự mãn của người đàn ông này đúng là quá mức đáng sợ!

Lôi Triệt hơi hiểu lầm ánh mắt đờ đẫn của Giai Kỳ, tưởng rằng cô đang choáng váng, cao ngạo hỏi cô.



_ Còn ý kiến gì nữa không?

Giai Kỳ lắc đầu, người đàn ông trước mặt cũng hài lòng, thong thả lên tiếng.



_ Lái xe đi!

_ Vâng!

Chiếc Bentley của hắn từ từ chuyển bánh, Giai Kỳ nhìn thấy Đinh quản gia và những người làm trong biệt thự đứng dưới nghiêm trước cửa nhà chào hắn.



Cô thấy Đinh quản gia nhìn theo xe mỉm cười, cũng không rõ ông có nhìn thấy bên trong xe không, nhưng Giai Kỳ cúi thấp đầu chào ông.



Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ cứ cúi đầu như mấy đứa trẻ con vừa được nhận mừng tuổi, đột nhiên khóe miệng mỏng bạc tình của hắn nở ra nụ cười nhè nhẹ.



Bất chợt Giai Kỳ quay lại, thế là bốn mắt gặp nhau.




Vẻ sợ hãi òa ra trong đôi mắt cô, Giai Kỳ nem nép cúi cúi người với hắn, rồi im phắc ngồi thu lu một chỗ.



Lôi Triệt liếc qua cô, không nói không rằng ngả người ra ghế, tiếp tục lôi Macbook ra làm việc.



Gương mặt lạnh lùng như muốn mặc xác cô.



Thế là suốt quãng đường ra sân bay, Giai Kỳ chỉ ngồi im phăng phắc bên cạnh Lôi Triệt, mà so với cô hắn còn im lặng hơn, giống như một pho tượng bằng da thịt, chỉ có tiếng gõ máy tính lạch cạch vang lên.



Chiếc xe đi rất êm, băng băng trên đường.



Giai Kỳ ngồi trong xe ngẩn ngơ suy nghĩ không biết bao giờ thì tới sân bay, thì thấy chiếc xe giảm tốc độ, đi được một lúc nữa thì dừng lại.



A Mạnh mở cửa xe cho Lôi Triệt.



Hắn gập Macbook lại và bước xuống xe, không thèm nhìn Giai Kỳ lấy một cái.



Trong khi cô còn đang ớ ra thắc mắc, thì cánh cửa xe phía bên cô đã được mở ra.



_ Mời Giai tiểu thư!

Giai Kỳ bắt đầu cảm thấy mơ hồ, cô nhớ đường ra sân bay đâu phải như thế này, còn tiếng ồn ào của còi xe và tiếng người nói đâu?

Đặt chân xuống đất, Giai Kỳ hoảng hồn nhìn thấy một đường băng thẳng tắp trước mặt, và cả một chiếc máy bay to đến đáng sợ, giống như một con chim ưng bạc hùng dũng ngạo nghễ chỗm chệ đỗ phía trước.





Ôi trời ơi!

Đáng lẽ ra cô phải đoán ra sớm hơn chứ!

Vị đại gia này chắc chắn phải có máy bay tư nhân rồi! Làm sao mà chịu ngồi khoang hạng nhất của máy bay dân dụng chứ!

Gió thổi tung mái tóc của Giai Kỳ, cô luống cuống lấy tay vén mái tóc xõa tung trước mặt, đột nhiên cảm thấy bên thân mình chợt ấm áp.



Giai Kỳ ngẩn ra, nhìn Lôi Triệt quay lại từ lúc nào, thân hình cao lớn mạnh mẽ của hắn đứng bên cạnh cô, chắn cho luồng gió kia không tác oai tác quái.



Đôi mắt lạnh lẽo của hắn nhìn vào mái tóc xõa tung trên gương mặt cô….bàn tay đeo găng của hắn đưa lên, vuốt những lọn tóc đang vướng trên trán cô xuống.



Trái tim Giai Kỳ đột nhiên đông cứng lại.



Cử chỉ dịu dàng của Lôi Triệt lúc này khiến cô sợ phát khiếp, Giai Kỳ đứng im như phỗng cho bàn tay của Lôi Triệt tùy ý vuốt ve mái tóc của cô.



Do quá mức căng thẳng mà Giai Kỳ hoàn toàn không phát hiện ra một nét u sầu rất lạ trong ánh mắt sắc bén ấy…

_ Đi theo tôi! Nếu không em sẽ lại lạc nữa đấy!

Giai Kỳ nghĩ rằng chắc do gió ở đây quá lớn nên làm cho cô nghe nhầm rồi, vừa rồi tại sao cô lại nghe ra sự dịu dàng trong thanh âm trầm thấp ấy nhỉ?

Thật kì lạ!

****

Sau khi tiếp viên mang tới cho Lôi Triệt một chai rượu và một xô đá lạnh liền cúi người chào hắn và Giai Kỳ rồi lẹ làng bước ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.



Không gian tư bản sang trọng, ánh đèn vàng ấm áp làm bừng lên không gian màu trắng quý tộc, giống như một phòng nghỉ hạng sang của một resort lớn.



Giai Kỳ nuốt nước bọt…hóa ra khoang máy bay cũng có thể trang trí đẹp đến như thế này!

_ Giai Kỳ!

Tiếng gọi của Lôi Triệt khiến cho cô giật bắn mình, Giai Kỳ lập tức đứng phắt dậy, nhanh nhẹn đáp.



_ Dạ!

Biểu cảm bật lên khỏi ghế ngồi như một đứa trẻ lớp một khi nghe thấy cô giáo gọi tên mình của cô khiến cho Lôi Triệt tủm tỉm.



Hắn ngả người ra ghế bành rộng, ánh mắt tà mị quét qua gương mặt cô, quét xuống vóc dáng hấp dẫn của cô, lồng ngực cường tráng của hắn căng lên khi Lôi Triệt hít vào một hơi dài.



Lùa tay lên mái tóc, một vài sợi xõa tung xuống vầng trán cao ngạo, khiến cho gương mặt cao lãnh tuyệt đẹp của hắn thoảng chút lười biếng.



Tựa tay lên thành ghế, Lôi Triệt khẽ vươn bàn tay trái ra, ngón tay trỏ của hắn ngoắt nhẹ cô một cách lười biếng và khiêu gợi.



_ Lại đây!

*****

Tiếc gì 1 LIKE và 1 VOTE cho Kỳ Kỳ nhỉ ☺️

Trái tim nhỏ bé của Kỳ Kỳ thật cô đơn, hãy sưởi ấm Kỳ Kỳ bằng một lượt FOLLOW TÀI KHOẢN để Kỳ Kỳ có động lực viết truyện nhé ❤️

Yêu thương ~ Thư Kỳ????.