Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái

Chương 123: 123: Ngoại Truyện 3 Dịu Dàng Như Gió




_ Ôi Lucas! Ta đã nói con là hoa quả thì để ở tủ lạnh nhỏ, ngăn thứ hai, còn cá và thịt thì để ở tủ lạnh lớn.



Cá thì để ở dưới còn thịt thì để ở trên, bên trên là các loại thịt đỏ bên dưới là thịt lợn cơ mà!

Loren thở dài mang đồ bên trong tủ lạnh ra sắp xếp lại.



Bên cạnh bà, người đàn ông ngại ngần gãi gãi đầu, dáng vẻ e dè chẳng phù hợp với người đàn ông to lớn như một con gấu ấy.



_ Xin lỗi dì! Con không để ý!

Loren liếc Lucas bằng ánh mắt dò xét, nhìn Lucas lật đật mang đồ ăn sắp xếp lại, tủm tỉm mìm cười:

_ Ta biết con lo cho Scalett.



Nhưng mà không được để tâm trạng riêng ảnh hưởng tới công việc chung! Con biết điều đấy mà phải không Lucas?

Lucas gật gật đầu.



Anh là một người nhập cư gốc Phi nghèo, chạy thoát từ vùng nghèo khó tới Nga, gia đình anh đã mất trong một cuộc nội chiến.



Còn Loren là người gốc Negeira, bà là dì ruột của vợ anh – Scalett, giờ đang mang thai đứa con của hai người.



Ngày trước Scalett có làm việc cho một tiệm giặt là, nhưng từ khi mang thai, sức khỏe yếu, người chủ ở đó đã cho cô nghỉ việc.



Cũng may mắn là dì Loren và Lucas gặp được một người chủ tốt, tiền công trả cao hơn mặt bằng chung mà những người da đen nhận được ở đây, nên Scalett có thể ở nhà nghỉ ngơi mà không phải lo lắng nhiều…

Nhưng đứa con đầu lòng của hai người sắp ra đời, Lucas lần đầu làm cha không tránh khỏi lo lắng, đầu óc mải nghĩ về người vợ một mình ở nhà lúc này, thành ra cứ ngây ngây ngốc ngốc.



_ Chú tâm vào làm việc đi Lucas! Nếu như để ông bà chủ thấy con làm việc không hiệu quả, coi chừng bị đuổi việc thì không có gì lo cho con bé đâu! Biết chưa?

_ Dạ…dạ!

Lucas nhấc giỏ táo lên, quay lưng bước về phía tủ lạnh nhỏ, nhưng vừa mới quay người thì đột ngột nhìn thấy Giai Kỳ đứng ở trước cửa.



_ ỐI!

Anh ta hét lên vì giật mình, giỏ quả trong tay cũng vì thế mà rơi tứ tung xuống đất.





Những quả táo đỏ áu lăn lóc dưới những gầm bàn gầm ghế, lăn cả tới chân của Giai Kỳ.



_ Ôi xin lỗi bà chủ! Xin lỗi bà chủ!

Loren luống cuống nói bằng thứ tiếng Đại lục vấp váp, vội vã cúi người xuống lật sọt đựng táo lên, nhặt vội những quả táo dưới đất bỏ vào:

_ Tôi…xin lỗi…

Lucas ấp a ấp úng, tay chân luống cuống, giống như một con gấu bị nhốt trong lồng sắt, lực lưỡng vụng về nhìn Giai Kỳ với đôi mắt hoảng hốt.



_ Tôi không cố ý…Bà chủ xin đừng đuổi tôi!

Số phận của những người nhập cư gốc Phi như của Lucas, của Loren hay của vợ anh tại những nước lớn chính là cuộc sống bấp bênh, lúc nào cũng dễ dàng bị chà đạp, không được bảo vệ về luật pháp hay nhận được bất cứ đối xử công bằng nào…



Người chủ trước chỉ vì Lucas không chú tâm, để sổng con chó của ông ta ra ngoài đường lớn, bị một chiếc xe đi qua làm cho bị xước một vết nhỏ trên người mà đánh anh tới đổ máu mồm, rồi đuổi anh ra khỏi nhà mà không trả bất cứ đồng lương nào suốt 3 tháng làm việc.



Đúng là...đôi khi mạng của một con người còn không bằng mạng của một con chó!1

Loren và Lucas cũng chỉ mới làm việc ở điền trang này được thời gian ngắn.



Ngày trước vì Giai Kỳ sợ tiếp xúc với người lạ, nên Lôi Triệt chỉ thuê người giúp việc theo giờ, chủ yếu là bác sĩ và y tá tới chăm sóc cho Giai Kỳ mà còn khó khăn…

Đến khi Giai Kỳ dần dần vượt qua được trầm uất, Lôi Triệt mới dám thuê người làm.



Và Loren và Lucas là người được trung tâm bảo trợ người nhập cư giới thiệu tới.



Nghĩ tới người vợ đang mang thai và đứa con sắp chào đời, Lucas sợ rằng nếu như mình bị đuổi việc thì sẽ không có tiền để lo lắng cho cuộc sống gia đình.



Mồ hôi túa ra trên gương mặt người đàn ông tội nghiệp.




Giai Kỳ nhìn Loren và Lucas bằng đôi mắt rất dịu dàng, rồi cô vuốt nhẹ chiếc váy dài, cúi xuống nhặt những quả táo dưới đất.



Hành động của Giai Kỳ khiến cho Lucas và Loren hấp ta hấp tấp.



Loren vội vàng bước tới, bàn tay bà đặt lên tay cô cuống quýt nói bằng thứ tiếng Đại lục pha lẫn tiếng Nga rối tinh rối mù:



_ Xin lỗi bà chủ! Bà chủ…cứ để đó…chúng tôi sẽ dọn!

Bàn tay nhỏ nhắn của Giai Kỳ vỗ vỗ lên tay của bà, đáp lại chỉ là sự im lặng.



Cô cúi người nhặt giúp những trái táo dưới đất trước ánh mắt hoang mang của hai người giúp việc.



Những người chủ mà Loren và Lucas làm việc, chỉ cần họ làm sai một chuyện là sẵn sàng đuổi cổ ra khỏi nhà, trước khi họ kịp thanh minh rằng đấy là bất công! Chứ đừng nói tới việc ứng xử dịu dàng như thế này.



Thế là cuối cùng, chỗ táo bị rơi ra lại chỉ có mình Giai Kỳ nhặt hết, còn hai người kia thì đứng thừ ra nhìn cô vì kinh ngạc.



Giai Kỳ lấy một quả táo, bước tới phía Lucas, và đưa cho anh.



Gương mặt của Lucas căng thẳng tới ngờ nghệch, ánh mắt của anh nhìn về phía Loren…

Loren nhìn Giai Kỳ, khẽ nuốt vào trong cổ, rồi từ từ gật đầu.



Luca lau vội bàn tay của mình vào chiếc áo sơ mi đã sờn cũ…rồi run run chìa tay ra.



Giai Kỳ đặt quả táo vào tay Lucas, bàn tay nhỏ bé của cô vỗ vỗ lên cánh tay to như một con gấu ấy, gật nhẹ đầu như thông cảm rồi quay người bỏ đi…

Khi Giai Kỳ đi rồi, Lucas vẫn giữ chặt quả táo mà Giai Kỳ cho, gương mặt thất thần hướng về phía Loren, run run lên tiếng:

_ Cô ấy đúng là một thiên thần! Dì à…!


****

Giai Kỳ bước ra cánh đồng hoa hồng, từng trận hương thơm ngát ùa vào cô dịu dàng trong gió thoảng, ánh nắng đã không còn gay gắt nữa, chỉ đủ làm màu sắc những đóa hoa ấy càng thêm rực rỡ…

Ngón tay cô chạm lên một cánh hoa hồng trắng, đóa hoa mềm mại, mơn man yêu kiều ngả vào lòng tay cô…Ánh mắt của Giai Kỳ đong đầy chất chứa, so với đóa hoa hồng ấy, còn tĩnh lặng hơn…

Gió mơn man thổi qua làm tung bay mái tóc mềm mại, Giai Kỳ ngẩng gương mặt xinh đẹp lên, trong khoảng chốc…ánh mắt cô dừng lại trước khung cửa sổ…

Lòng mắt dịu dàng của cô chạm vào đôi mắt sâu thẳm âm trầm của Lôi Triệt…

Chẳng biết hắn đã đứng ở đó ngắm nhìn cô bao lâu, chỉ khi đôi mắt cô vừa chạm vào lòng mắt hắn, Lôi Triệt lập tức nở nụ cười dịu dàng ấm áp, ấm áp hơn cả ánh mặt trời trên cao…

Gương mặt Giai Kỳ chẳng biểu lộ gì, cô cúi đầu tránh ánh mắt của hắn, rồi quay lưng lại khung cửa ấy…

Khung cảnh của điền trang đẹp như trong tranh vẽ, tiếng chim hót rộn ràng, mùi hương hoa ngất ngây….





Tất cả như chỉ chờ đợi tiếng cười con trẻ hạnh phúc của cô để làm không gian thêm căng đầy sức sống…

Giai Kỳ cảm nhận được sự xuất hiện của Lôi Triệt ngay trước khi vòng tay của hắn bao trọn lấy thân thể mảnh mai của cô…

Thân hình cao lớn, hơi ấm quen thuộc, lồng ngực ấm áp, bờ vai rộng lớn….Ngay cả cách đầu mũi thẳng tắp cùng nụ hôn dịu dàng đặt lên mái tóc của cô cũng thật thân quen…

Vòng tay hắn siết nhẹ lấy cô, dịu dàng như ôm một con mèo nhỏ.



Gương mặt của hắn tựa lên gò má cô, vì hắn rất cao, nên mỗi lần ôm cô từ phía sau hắn đều phải cúi người xuống mới dụi gương mặt lún phún ria ram ráp của hắn vào làn da mềm mại của cô…

Giai Kỳ chẳng phản ứng, cũng không quẫy cựa để đẩy hắn ra…cô chỉ đứng yên để cho hắn ôm mà thôi…

_ Anh có quấy nhiễu em không?

Lôi Triệt dịu dàng hỏi cô, mặc dù biết rằng đáp lại hắn chỉ là sự im lặng chẳng biết tới bao lâu của cô.



Nhưng hắn đối với dáng vẻ này của cô cũng đã quen thuộc, hoặc như hắn đã quen thuộc với sự u buồn rồi…

_ Em có thích mấy bông hoa hồng anh trồng cho em không? Em có muốn anh trồng thêm hoa cho em không?

Lôi Triệt dịu dàng hỏi cô, nhưng Giai Kỳ cũng không trả lời.



Ánh mắt cô chỉ tĩnh lặng như một hồ nước, không có một gợn sóng.



Bàn tay Lôi Triệt dịu dàng vuốt nhẹ lên cánh tay cô, cảm nhận được chút giật mình từ phía Giai Kỳ…

Nhịp tim trong lồng ngực của hắn đập mạnh…những ngón tay của hắn dịu dàng lướt lên làn da cô…Đôi môi của hắn chầm chậm lướt từ trên mái tóc của cô xuống gò má mềm mại…tìm tới đôi môi của Giai Kỳ.



Giai Kỳ quay mặt để tránh đi nụ hôn của Lôi Triệt, cánh tay cô khẽ đẩy ra để tách khỏi vòng ôm của hắn, quay người bỏ đi…

Nhưng bàn tay to lớn, ấm áp của hắn rất nhanh giữ lấy bàn tay của cô.



Lôi Triệt ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của Giai Kỳ, bàn tay của hắn đưa lên ôm lấy gương mặt u sầu của cô, và đôi môi có chút vội vã của hắn tìm lấy đôi môi cô…

Nụ hôn đã lâu không tìm lấy được thổi bùng sự cơ khát trong lòng hắn.



Đôi môi vội vã, có chút gấp gáp nhưng lại sợ làm cô đau.



Sự run rẩy dịu dàng của cô khiến trái tim hắn cũng run bắn theo…Gió thổi qua mang hương hoa thơm ngát, mái tóc của cô đùa qua những ngón tay của hắn…

Nụ hôn mang theo bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu chất chứa, bao nhiêu khát khao của dồn nén của Lôi Triệt….cũng có bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu nhung nhớ âu yếm của hắn…


Nụ hôn dịu dàng như gió thoảng...!

Bàn tay của Giai Kỳ đặt lên lồng ngực vững vàng, nơi có tiếng tim đập điền cuồng của Lôi Triệt, đẩy hắn ra…

Đôi môi cô tách khỏi đôi môi hắn, khi bàn tay hắn vẫn luyến tiếc ôm lấy thân hình gầy gầy của Giai Kỳ….



Giai Kỳ lẩn tránh âu yếm của Lôi Triệt rất dịu dàng, nhưng cũng rất cương quyết.





Cô không nổi giận, không dữ dội như những ngày đầu tiên….nhưng sự dịu dàng mềm mại này của cô lại khiến Lôi Triệt không dám phá vỡ…

Hắn sợ làm tổn thương cô!

Sợ làm cô đau…!

Bàn tay hắn cố gắng níu cô lại, ngay cả khi những ngón tay mềm mại ấy dứt khoát dứt khỏi tay hắn, những ngón tay của Lôi Triệt vẫn không nỡ buông ra…

Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ quay lưng, bỏ lại hắn giữa thảm hoa xinh đẹp mà cô độc…

Lôi Triệt nhìn những ngón tay còn lưu lại nét mềm mại ngọt ngào của cô, khẽ giữ chặt lại…đặt lên lồng ngực mình…

****

Ở nơi đây, trời rất nhanh về khuya…Buổi sáng đã tĩnh lặng, buổi tối lại càng tĩnh lặng hơn…

Giai Kỳ ngồi trên giường, đôi mắt cô nhìn ánh lửa chập chờn trên cây nến thơm, chiếu lên gương mặt cô những luồng sáng êm dịu…

Gió thổi qua khung cửa sổ để mở, làm rung động chiếc rèm cửa, thổi những luồng khi mát rợi vào căn phòng của cô…

Có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, Giai Kỳ quay lại, giật mình nhìn cánh cửa phòng mình mở ra…

Lôi Triệt đứng trước cửa phòng, chiếc áo sơ mi trắng rộng sắn lên, để lộ ra cánh tay với những đường gân mạnh mẽ, mái tóc rủ xuống gương mặt tươi cười của hắn, đôi tay với bàn tay trái chằng chịt vết sẹo của Lôi Triệt bưng một chậu nước ấm nóng thơm mùi cam quế…

Lôi Triệt bước tới phía giường của Giai Kỳ, đầu gối của hắn quỳ xuống, đặt chậu nước ấm cạnh chân cô.



Giai Kỳ giật mình khi bàn tay của hắn chạm lên đôi chân nhỏ nhắn của cô, bàn tay cô khẽ nắm lấy ga giường khi Lôi Triệt dịu dàng đặt đôi bàn chân cô vào làn nước thơm ngát…

Luồng hơi nóng chạy dọc sống lưng, xuyên thẳng lên đỉnh đầu của cô, cảm giác dễ dịu khiến cơ thể cô thả lỏng mềm nhũn…

Lôi Triệt quỳ trước mặt Giai Kỳ, bàn tay to lớn của hắn dịu dàng xoa bóp đôi chân cho Giai Kỳ…

Ánh mắt của Giai Kỳ dừng trên mái tóc đã điểm bạc của Lôi Triệt, lướt qua bờ vai rộng lớn của hắn, xuống bàn tay xây xước vết sẹo bỏng dọc ngang…

Dường như cảm nhận được ánh nhìn của cô, Lôi Triệt ngẩng đầu lên, ánh nhìn dịu êm bao trọn gương mặt của Giai Kỳ…

Thấy Giai Kỳ đang nhìn về bàn tay trái đầy vết sẹo của mình, Lôi Triệt bật ra một tiếng cười nhẹ…

Hắn nhấc bàn tay đầy những vết sẹo của mình lên, ánh nhìn có chút u sầu, như thể trôi về một khoảng thời gian nào đó trong quá khứ…

_ Hình như anh chưa từng kể với em về quá khứ của mình…đúng không?

Giọng nói dịu êm của Lôi Triệt vang lên, đôi mắt của một người đã trải qua quá nhiều thăng trầm như hắn luôn chứa đựng một sức hút kì lạ…

Bàn tay hắn chạm lên bàn tay nhỏ nhắn của cô, vuốt ve làn da cô bằng những ngón tay đầy sẹo…

_ Em có muốn nghe không?

Anh….sẽ kể cho em nghe nhé?1

****

(Những dòng in nghiêng được nói bằng tiếng Nga)

LIKE và VOTE cho Kỳ Kỳ nhé

Đừng quên ấn FOLLOW TÀI KHOẢN của Kỳ Kỳ để nhận chap mới và truyện mới hàng ngày sớm nhất nha ❤️

Yêu thương ~ Thư Kỳ????.