Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái

Chương 109: 109: Điệu Hổ Ly Sơn




Ngô Lỗi thở dài nhìn đồng hồ đeo tay…Đúng là khi phụ nữ rủ nhau đi vệ sinh không chỉ là đi - vệ - sinh đơn thuần mà!

Cố nén cảm giác sốt ruột bồn chồn, Ngô Lỗi lơ đãng đảo mắt qua một người dọn vệ sinh dáng vẻ gầy gò với cái lưng còng còng đang đẩy một thùng phi xanh to vĩ đại trên chiếc xe chuyên dụng cùng lỉnh kỉnh những thứ đồ dùng dọn dẹp khác vào trong khu WC.



Và khi anh đang nén tiếng thở dài tự hỏi không biết bao giờ Giai Kỳ và Lyly mới ra thì một biến cố bất ngờ mà chẳng ai có thể dự đoán trước lại xảy ra…

Ngay tại tầng mua sắm nơi Ngô Lỗi và hai người vệ sĩ đang đứng, một người đàn ông ăn vận nhếch nhác từ đâu đột nhiên xuất hiện, lao ra giữa đám đông, trong tay…là một khẩu súng ngắn!

Chĩa thẳng khẩu súng lên trời giữa những tiếng la hét sợ hãi của mọi người xung quanh.



Đám đông bắt đầu hỗn loạn gào thét và bỏ chạy, loạn lạc như trong một cuộc hỗn chiến.



Người đàn ông với gương mặt nham hiểm điên cuồng đó hét lên bằng chất giọng khàn đặc của một kẻ nghiện thuốc lá lâu năm!

_ LÔI TRIỆT! LÔI TRIỆT! TAO HẬN MÀY! TAO HẬN MÀY!

_ BẮT HẮN TA LẠI!!!

Ngô Lỗi hét lên với những người vệ sĩ xung quanh.



Lập tức bốn tên vệ sĩ có mặt ngay tại đó lao tới cùng với Ngô Lỗi để áp chế tên quá khích đó….Nhưng sự việc không dừng lại đơn giản như vậy!

Giống như một phản ứng dây chuyền, ngay lập tức tại ba tầng còn lại trong khu Trung tâm, lần lượt những tên khủng bố lộ mặt.



Chúng cũng giống y hệt tên đầu tiên, trong tay lăm lăm khẩu súng ngắn, chĩa thẳng lên trời và gào thét lên…

_ LÔI TRIỆT! MÀY PHẢI TRẢ GIÁ! MÀY PHẢI TRẢ GIÁ!

Đám đông cuồng loạn bỏ chạy.



Đến cả nhân viên của khu Trung tâm và bộ phận quản lý cũng bỏ của chạy lấy người tán loạn.



Những tên khung bố điên cuồng chĩa súng vào những người xung quanh một cách điên loạn.



Những người vệ sĩ ở các cửa ra vào của khu trung tâm không thể ngăn cản dòng người cuồn cuồn như tán lũ túa về từ mọi hướng…

Những người vệ sĩ lao tới phía tên khủng bố.



Nhưng hắn nhanh như cắt né được cuộc tấn công, lăm lăm cây súng trong tay…Hắn điên cuồng như một con thú, và trong lúc loạn lạc bủa vây, hắn tóm lấy một người phụ nữ đang chạy thoát thân, dí súng vào thái dương cô ta…

_ KHÔNG ĐƯỢC TIẾN LẠI GẦN! KHÔNG TAO SẼ BẮN VỠ SỌ NÓ!

Tình huống bất ngờ khiến nhịp tim trong lồng ngực Ngô Lỗi đập điên loạn….Anh nhìn tên khủng bố cười nụ cười man rợ, hào hứng hét lên…

_ ĐỘC NHÃN VĨ ĐẠI! ĐỘC NHÃN VĨ ĐẠI!

ĐỘC NHÃN???

Một tiếng nổ “uỳnh” trong đầu Ngô Lỗi như thể một quả bom vừa được kích hoạt.



Ánh mắt anh bừng lên một tia giận dữ và suy tính, và sau đó anh hét lên vào bộ đàm…

_ TẤT CẢ NGHE ĐÂY! BẮT SỐNG TOÀN BỘ NHỮNG TÊN KHỦNG BỐ ĐÓ! BỌN CHÚNG LÀ NGƯỜI CỦA ĐỘC NHÃN!



Ngô Lỗi nhét lại bộ đàm vào bao da, giận dữ lao về phía trước, nơi tên khủng bố đang tóm gọn con tin trong tay.



“Nếu như bắt sống được những tên này! Chỗ ẩn náu của Độc nhãn sẽ được đào ra và mình có thể bắt sống được tên cáo già quỷ quyệt đó…Và đó là cách duy nhất, để chứng minh bản thân mình trong sạch!”

Ngô Lỗi nhảy qua hai chiếc xe đẩy hàng nằm chỏng chơ giữa đường, những bước chạy như loài báo của anh lao tới phía tên khủng bố và ngón tay anh bẩy cúc cài bao súng ra…

_ BỎ SÚNG XUỐNG!

Ngô Lỗi hét lên, và ngay lập tức bốn tên vệ sĩ cũng lập tức rút súng ra.



Năm khẩu súng chĩa lăm lăm về phía mình, mặt của tên khủng bố tái mét đi.



Ở những tầng còn lại, những người vệ sĩ cũng đang áp sát, dồn những tên khác vào chân tường.



_ Chẳng còn lối thoát nào cho mày đâu thằng khốn! Giờ thì khôn hồn bỏ súng xuống! Đừng để tao phải ghim một viên kẹo đồng vào giữa sọ mày!



Đôi mắt xanh biếc của Ngô Lỗi tràn đầy sát khí, ghim thẳng vào gương mặt đang toát rã mồ hôi của tên khủng bố.



Bàn tay anh siết chặt hơn lấy báng súng, và ngón trỏ của anh siết chặt lấy cò súng lạnh toát…

_ Xin đừng….Xin tha cho tôi! Tôi còn gia đình, tôi còn con nhỏ, tôi là một người mẹ của hai đứa trể chưa tròn 6 tuổi! Xin hãy tha cho tôi!

Người phụ nữ khóc lóc van xin, nước mắt giàn dụa trên gương mặt sợ hãi cùng cực.



Đôi chân cô ta run bắn lên đứng không vững, họng súng đen ngòm của tên sát thủ vẫn đặt trên thái dương của cô…

_ Thả cô ấy ra! Tao cảnh cáo mày lần một!

Ngô Lỗi rít qua kẽ răng.



Những người vệ sĩ cũng sẵn sàng nổ súng bất kì lúc nào…

RENG! RENG! RENG!

Tiếng chuông báo động vang lên inh ỏi, tất cả ánh đèn trong khu Thương mại lập tức chuyển thành màu đỏ rực.



Gương mặt của tên khủng bố nghệt ra như thể vừa mới nhận thức điều gì đó rất…sai trái!

_ Đâu phải như thế này?

Họng súng của hắn buông thõng xuống, gương mặt tràn đầy vẻ áp lực kinh hoàng, cánh tay đang quàng lấy vai người phụ nữ kia cũng buông lỏng ra…


Đôi mắt màu xanh biếc của Ngô Lỗi sáng bừng lên, chỉ một tích tắc hắn xao nhãng, như một con báo….Anh lao tới!

Xoay người một cách điệu nghệ, sải chân dài của Ngô Lỗi vung lên đá bay khẩu súng trên tay hắn.



Tiếng khẩu súng va chạm mạnh với sàn nhà và vỡ vụn thành nhiều mảnh…

Tên khủng bố ôm cánh tay đã bị trật khớp, ngã khụy xuống đất và gào rống lên.



Người phụ nữ thì hoảng loạn chạy trốn trước ánh mắt ngỡ ngàng của Ngô Lỗi.





Tên khủng bố ôm tay thút thít khóc, mồ hôi vã ra như tắm.



Hắn ngẩng mặt lên nhìn Ngô Lỗi bằng ánh mắt hoảng loạn, thanh âm êu ếu vì đau đớn gào lên…

_ Sao anh lại đá tôi thật? Anh làm trật khớp tay tôi rồi!

Gương mặt của Ngô Lỗi trắng bệch như một tờ giấy…Đâu đó trên những tầng tại khu Trung tâm Thương mại, tiếng gào thét la lối cùng tiếng van xin đầu hàng xuyên vào tai anh, khiến cho đôi môi anh có chút run rẩy…

Ngô Lỗi lao tới, nắm chặt lấy cổ áo của tên khủng bố và chỉ bằng một cái đẩy, anh đã thành công đè dí hắn ngã sóng xoài trên nền đất.



Cánh tay đau điếng của gã run lên lẩy bẩy…Hắn hoảng hốt, gương mặt thoáng lên vẻ sợ hãi nhìn vào ánh mắt xanh biếc đang cực kì tức giận của Ngô Lỗi….



_ NÓI MAU! ĐỘC NHÃN Ở ĐÂU?

_ CÁI GÌ MÀ ĐỘC NHÃN! ĐÂY KHÔNG PHẢI GIỐNG TRONG KỊCH BẢN! ANH ĐÁ GẪY TAY TÔI RỒI! DIỄN CÁI KIỂU GÌ VẬY? ĐẠO DIỄN ĐÂU? BIÊN KỊCH ĐÂU? Y TẾ ĐÂU! TẠI SAO LẠI ĐỂ ANH TA ĐÁ GÃY TAY TÔI?

Tên khủng bố la lối om sòm, cánh tay bị trật khớp của hắn vung vẩy tứ tung về phía bốn người vệ sĩ đang đứng chết trân ở phía bên cạnh, gào lên đầy tức tối…

_ CÁC ANH ĐANG LÀM GÌ VẬY? TẠI SAO KHÔNG TỚI GIÚP TÔI? KÉO ANH TA RA! ĐỦ RỒI! CÁI PHIM TRƯỜNG KIỂU GÌ VẬY? TÔI KHÔNG ĐÓNG NỮA! BUÔNG RA!!!

Ngô Lỗi giận đến điên người.



Anh tóm chặt lấy cổ áo của tên đó, nhấc lên rồi đập mạnh xuống nền đất làm tên đó hự lên một tiếng đau điếng.



Thanh âm giận dữ muốn xuyên thủng cả mái nhà, Ngô Lỗi quát vào mặt hắn.



_ NGHE ĐÂY THẰNG CHÓ! MÀY ĐỪNG DIỄN NỮA! NÓI NGAY ĐỨA NÀO SAI MÀY TỚI? NÓI MAU KHÔNG TAO ĐẤM VỠ MẶT MÀY RA!

_ CÁI GÌ THẾ NÀY? ANH ĐIÊN RỒI! ĐÂY LÀ HÀNH HUNG NGƯỜI KHÁC ĐẤY ANH BIẾT CHƯA? TÔI LÀ DIỄN VIÊN ĐẤY NHÉ! TÔI SẼ KIỆN CHO ANH RỤC XƯƠNG!

Gã khủng bố hét lên với Ngô Lỗi, gào lên mặc dù gương mặt hắn đầy vẻ khiếp sợ.



Đôi mắt của Ngô Lỗi thoáng trở nên đờ đẫn, anh tóm lấy cổ áo của hắn và kéo sát lại, thanh âm thảng thốt vang lên…

_ Mày vừa nói….cái gì cơ?

_ Không phải ở đây đang quay một bộ phim sao? Bối cảnh là khu Trung tâm Thương mại này! Không có camera cận cảnh mà dùng Camera ẩn để đảm bảo tính chân thực? Không phải như thế sao?

_ Mày đang nói cái điên khùng gì vậy? Mày không phải là sát thủ? Không phải là khủng bố được Độc nhãn phái đến sao?

Ngô Lỗi nắm chặt lấy cổ áo tên khủng bố, và gương mặt của hắn lúc nào cũng nghệt chẳng hiểu đầu đuôi gì như anh.



Hắn nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc khàn đặc run run lên tiếng…

_ Không! Anh nói cái gì vậy? Độc nhãn không phải là nhân vật phản diện trong bộ phim này hay sao? Anh có thể thôi diễn đi được không? Tôi chán lắm rồi! Không diễn gì nữa! Anh làm gãy tay tôi…HỰ!

Một ngụm máu phun ra từ cái miệng đang lải nhải của hắn.



Bàn tay của Ngô Lỗi siết thành một nắm đấm, vung xuống giáng mạnh lên gò má của tên đó khiến da trên chính những khớp ngón tay của anh cũng bị trầy xước.





_ THẰNG CHÓ NÀY MÀY NGHE ĐÂY! TAO CHÁN NGẤY VIỆC CÁI MÕM CHÓ CỦA MÀY LIÊN TỤC LẢI NHẢI VỀ PHIM ẢNH RỒI! ĐỨA NÀO SAI MÀY TỚI ĐÂY? MÀY LÀ AI? VÀ NÓI NĂNG CHO TỬ TẾ NẾU KHÔNG TA BẮN VỠ SỌ!

Vẻ lịch lãm thường ngày của Ngô Lỗi toàn hoàn biến mất! Thay vào đó là sự hung tợn kinh hoàng, khiến cho tên đó sợ tới run rẩy…Đôi tay đau nhức vội vàng vươn lên, hướng về phía Ngô Lỗi muốn ngăn anh lại…

_ Bình tĩnh nào anh bạn! Anh sao vậy? Tôi cũng như anh mà! Tôi chỉ là một diễn viên đóng thế thôi!

_ Cái gì?

Ngô Lỗi bàng hoàng hét lên, tên diễn viên đóng thế đó liếm đôi môi khô khốc, khổ sở nói….



_ Vài ngày trước trợ lý đạo diễn của đoàn phim tới gặp tôi! Nói rằng cần khoảng 4 đến 5 người diễn viên đóng thế để quay cảnh khủng bố trong Trung tâm Thương mại! Cảnh này cần hết sức chân thực nên sẽ không có máy quay cận cảnh, mà quay bằng Camera ẩn! Họ nói tooàn bộ người trong này đều là diễn viên đóng thế như chúng tôi hết! Tiền trả rất hậu hĩnh, hơn 2 triệu NDT cho một cảnh quay, còn trả toàn bộ bằng tiền mặt nên chúng tôi nhận lời mà! Chẳng lẽ….



Đến lúc này tên diễn viên đóng thế mới ngờ ngợ nhận ra, nỗi sợ hãi thấm qua đôi mắt kinh hoàng….



_ Chẳng lẽ….không phải sao?

_ Anh Ngô! Súng của tên này toàn bộ bằng nhựa! Là súng giả! Hắn…có khi đúng là diễn viên đóng thế!

Nhịp tim Ngô Lỗi đập mạnh, hắn tóm lấy cổ tên diễn viên.



Tên đó nhìn sắc mặt điên cuồng của anh thì rối rít hét lên….



_ Tôi thật là diễn viên đóng thế mà! Người đó nói chúng tôi chỉ cần làm đúng như những gì được bảo! Nói đúng như những gì viết trong giấy là được! Làm sao càng náo loạn càng chân thực càng tốt! Diễn viên quần chúng khác sẽ phối hợp cùng chúng tôi! Chúng tôi không biết gì cả? Chúng tôi được thuê tới, cầm tiền làm việc thôi!

_ Là ai….Ai sai chúng mày tới?

Ngô Lỗi rít lên, và tên diễn viên run rẩy…

_ Người đó nói tên là….Quân Tường!

ĐÙNG!


Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu Ngô Lỗi.



Anh thất thần tê dại…Chẳng lẽ…?

Điệu hổ ly sơn?

Trúng kế rồi!

_ GIAI KỲ!!!

Ngô Lỗi gào lên, và lao hết tốc lực như một mũi tên vào WC nữ.



Mặc kệ cả cánh cửa đang đóng kín và chiếc bảng treo trên nắm tay.



Anh giơ chân đập phăng cánh cửa, chốt cài bung ra và cánh cửa xiêu vẹo đổ ập xuống sàn, vang lên một tiếng náo động…

Cả WC trống trơn! Mồ hôi Ngô Lỗi đổ ròng ròng.



Anh sợ hãi và hoảng hốt, bất chấp tất cả, mở toang từng cánh cửa đóng kín bên trong…

Và ngay tại cánh cửa đầu tiên, anh nhìn thấy Lyly đang ngồi trong đó, ngất lịm, máu đỏ từ trán cô ròng ròng chảy xuống…


Không thấy bóng dáng Giai Kỳ đâu!

_ LYLY! LYLY!

Ngô Lỗi gào thét gọi tên cô, cuống quýt đến liên tục đập mạnh vào mặt cô….Sau một hồi Lyly cũng lơ mơ tỉnh lại…

Máu đỏ vẫn ròng ròng chảy xuống…

Lyly cau chặt mày, cô ngơ ngác nhìn xung quanh, gương mặt của Ngô Lỗi hốt hoảng in trong lòng mắt mờ mịt của cô…

_ Ngô tiên sinh? Sao anh lại vào đây? Đây…là WC nữ mà? Sao đầu tôi đau quá….!

_ Lyly! Giai Kỳ đâu?



Ngô Lỗi lay mạnh Lyly, cô nhăn nhó đưa tay lên trán, hoảng hốt phát hiện ra tay mình nhuốm đầy máu chảy xuống từ đỉnh đầu….



Lúc này ý thức mới trở lại, gương mặt của Lyly trở nên hoảng hốt…Cô vội vã nắm chặt lấy bả vai của Ngô Lỗi, run rẩy kể lể…

_ Vừa nãy tôi đang rửa tay….bỗng nhiên cảm thấy đầu mình bị đánh mạnh rất mạnh…Sau đó tôi ngã xuống….và chẳng biết gì nữa….



Rồi gương mặt cô đột nhiên trở nên thảng thốt….



Thanh âm khô khốc vang lên, tràn đầy sự kinh hoàng….



_ Giai Kỳ…đâu?

*****

_ ÔNG BÀ HÀ! CHÚNG TÔI LÀ CẢNH SÁT ĐẶC NHIỆM THÀNH PHỐ! CHÚNG TÔI NHẬN ĐƯỢC TIN BÁO ÔNG BÀ CÓ LIÊN QUAN ĐẾN VỤ GIẢI THOÁT TỘI PHẠM QUÂN TƯỜNG! ĐỀ NGHỊ ÔNG BÀ MỞ CỬA ĐỂ CHÚNG TÔI VÀO LỤC SOÁT!

Tiếng cảnh sát trưởng Triều Văn vang lên ầm ầm bên ngoài cửa biệt thự Hà gia.



Tình thế gấp gáp đến mức toàn bộ nhân viên cảnh sát đều được triệu tập dồn sức đi tìm Giai Kỳ đang mất tích và Hà Quân Tường đang lẩn trốn.



Rất có thể Quân Tường đang giữ Giai Kỳ làm con tin, để gây áp lực ra điều kiện với phía cảnh sát, có thể là phương tiện, là hành lang tẩu thoát của hắn! Triều Văn nuốt khan trong cổ họng…Cái thằng chó chết tiệt!

_ NẾU ÔNG BÀ KHÔNG MỞ CỬA! CHÚNG TÔI SẼ TIẾN HÀNH CƯỠNG CHẾ! BA! HAI! MỘT! PHÁ CỬA!

Chẳng còn chỗ cho sự kiên nhẫn nữa.



Triều Văn hét lên, giọng nói ồ ồ qua loa phát thanh…và mìn gài trên cánh cổng kiên cố được kích nổ…

ĐOÀNG!

Tiếng bom nổ váng động cùng mùi kim loại cháy và khói bốc lên ngột ngạt.



Một toán cảnh sát trang bị vũ khí quân dụng đến tận chân răng kẽ tóc ùa vào trong biệt thự, Triều Văn cũng gấp gáp theo sau, gương mặt không giấu nổi vẻ lo lắng…

Cánh cửa gỗ sừng sững đóng kín! Triều Văn phất tay hạ lệnh…!

_ PHÁ CỬA!

Dụng cụ phá cửa chuyện dụng được mang đến, sau những tiếng động kinh hoàng, cuối cùng cánh cửa gỗ to lớn cũng vỡ nát, rời ra…

Triều Văn cùng cảnh sát lao vào trong biệt thự….



Nhưng cảnh tượng tiếp theo, lại làm cho toàn bộ một trung độ cảnh sát trở nên đờ đẫn…

Trong biệt thự tối om và lạnh ngắt, hoàn toàn không có lấy một tiếng động….



Hay hơi người….!

Mùi tử khí lạnh lẽo quẩn quanh trong không gian đặc quánh…và trên nền nhà, là xác chết của Hà lão gia và Hà phu nhân đã lạnh ngắt….



Từ bao giờ...?!?

****

VOTE cho Kỳ Kỳ nha ❤️

Nhớ Like ủng hộ Kỳ nữa nhé????

Tiktok: p.thaoo0813 ~ Ghé Tiktok Kỳ Kỳ chơi nha.