Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình

Chương 65: Bán máu




Lôi Triệt tựa lưng lên ghế da êm ái, ánh sáng màu vàng nhạt dìu dịu chảy tràn trên gương mặt cao ngạo gợi cảm của hắn, từ hàng mi dài muốt phủ bóng tới phái nữ cũng phải ghen tị, tới sống mũi cao thẳng tắp và bờ môi hoàn hảo gợi cảm tới nghẹt thở…Ánh sáng dịu dàng lại bí hiểm làm hắn càng trở nên thu hút tới cùng cực…

Đường quai hàm của Lôi Triệt siết chặt lại hơn khi một cơn gió lạnh thổi qua làn da hắn, khí điều hòa luôn làm cho hắn khó chịu, nhưng trong xe nực nội nếu không dùng điều hòa thì cũng không xong…Lôi Triệt siết chặt tấm áo vest sang trọng của mình sát vào thân thể đẹp như tượng tạc ấy, đầu lồng mày khẽ cau lại…

Qua gương chiếu hậu, một ánh mắt tràn đầy quan tâm cung kính hướng về phía Lôi Triệt. Người đàn ông có lòng mắt xanh thẳm như biển cả, gương mặt anh tuấn điển trai rất hiếm gặp…Một nét suy tính hiện lên trong lòng mắt xanh thẳm ấy, và người đàn ông ấy với tay tới bảng điều khiển, vặn nhỏ điều hòa xuống.

_ Xin lỗi Lôi tiên sinh! Tự nhiên tôi cảm thấy có chút lạnh nên tôi sẽ cho nhỏ điều hòa xuống được không ạ?

Một nụ cười nửa miệng đầy cuốn hút nở trên khóe môi của Lôi Triệt, cái nhìn đầy ẩn ý hiện trên đôi mắt thu hút đắm chìm…

Câu hỏi của Ngô Lỗi thật sự khiến Lôi Triệt hài lòng!

Ở cạnh Lôi Triệt đã nhiều năm, tính cách, thói quen của Lôi Triệt như thế nào, Ngô Lỗi là người hiểu rõ.

Cá tính của hắn rất cao ngạo, lại có sự kiêu hãnh của loài đại bàng oai phong lẫm liệt. Rõ ràng hắn cảm thấy lạnh, nhưng thà chịu lạnh chứ tuyệt đối không nhận mình lạnh vì khí điều hòa thổi. Lôi Triệt sợ nhất là trưng ra bộ mặt yếu đuối của mình trước người khác!

Ngô Lỗi hiểu rất rõ điều này! Nếu như anh hỏi hắn: “Lôi tiên sinh! Có phải ngài đang lạnh không? Có cần tôi cho bé điều hòa đi không?”…chắc chắn sẽ khiến Lôi Triệt vô cùng phật ý…

Cách hành xử của Ngô Lỗi khiến cho Lôi Triệt rất hài lòng…

Ánh nhìn tràn đầy thỏa mãn, cánh tay trái này đúng là vô cùng đắc lực, hắn chọn quả không nhầm người!

_ Chấp thuận!

Thanh âm mê đắm vang lên, tựa như loại rượu vang hảo hạng nhất, kèm theo một nụ cười hút hồn đẹp tới ngạt thở…

Ngay khi Ngô Lỗi vừa mới tăng độ điều hòa lên, thì một tiếng gõ dồn dập vang lên cạnh cửa kính xe.

Lôi Triệt nhìn ra bên ngoài, nụ cười trên môi hắn trở nên vô cùng ấm áp.

Lam Nghi đang vẫy tay với hắn qua lớp cửa kính chống đạn. Gương mặt xinh đẹp cá tính với mái tóc xoăn dày dặn vừa gợi cảm vừa hoang dại của cô thật sự vô cùng đặc biệt!

Lôi Triệt nhìn Lam Nghi, mỉm cười nhướn mày lên thầm nghĩ:

“Gu chọn phụ nữ của tên Nhiếp đại lắm mồm này cũng ra gì phết đấy!”



Cánh cửa xe mở ra, Lam Nghi hít vào một hơi, trong tay cầm theo một túi gì đó rất lớn, mỉm cười tươi tắn với Lôi Triệt và Ngô Lỗi.

_ Lôi tiên sinh! Ngô ca! Hai người chờ em lâu không?

_ Bọn anh chỉ vừa tới thôi…em ngồi xuống đi Lam Nghi!

Cánh cửa xe đóng lại…Một mùi hương dịu dàng thoang thoảng vương qua mũi Lôi Triệt…Lam Nghi chỉ dùng dầu gội đầu và sữa tắm nên mùi hương rất nhẹ nhàng, trong không gian kín cũng không hề bị khó chịu.

Tuy rằng không gian chiếc Bentley của Lôi Triệt rất rộng, nội thất trang bị đều thuộc hàng tối tân sang trọng, hệ thống lọc khí cũng thuộc hàng tốt nhất thế giới…Nhưng nếu như mùi nước hoa quá nồng cũng sẽ khiến không gian trở nên khó chịu.

Lam Nghi là một người con gái rát đẹp, vô cùng đẹp…Những đường nét cá tính cùng sống mũi cao và đôi mắt như hoang mạc, vừa gợi cảm vừa hoang dại, vừa thu hút vừa cô đơn cùng đôi môi căng đầy trễ mọng đỏ rực…Dáng người khỏe khoắn lại mềm mại, vô cùng vừa vặn, vô cùng tuyệt mĩ…Lôi Triệt thầm đánh giá Lam Nghi, nếu như cô được trang điểm và ăn mặc những bộ váy mĩ miều, chắc chắn so với những cô người mẫu diễn viên lừng lẫy ở CHARM chỉ có hơn, không bao giờ kém!

Kể cả với Giai Kỳ của hắn…cũng có thể nói là một 9 – một 10!

Lam Nghi lôi từ trong chiếc túi ra hai chiếc bánh sandwich và hai ly cà phê nóng, đưa cho Lôi Triệt và Ngô Lỗi…

_ Em mua bánh mì sandwich cho các anh này! Có cả coffee đen nữa!

_ Lam Nghi…em không cần phải làm thế đâu!

Lôi Triệt tuy miệng từ chối, nhưng bàn tay vẫn đón lấy miếng bánh và cốc coffee nóng từ tay cô.

_ Em đoán là hai anh chưa ăn gì, vì lúc anh gọi điện cho em còn sớm. Từ Nhiếp thị và chạy tới đây cũng mất kha khá thời gian mà anh đã tới rất nhanh nên là…

Lam Nghi bỏ ngỏ câu nói, cười tươi tắn đưa bánh cho Ngô Lỗi. Lôi Triệt bóc miếng sandwich ra và cắn một miếng….Vị bánh cũng rất ổn, không tới nỗi ngon xuất xắc như không hề tệ một chút nào!

_ Sao em biết là anh từ Nhiếp thị tới tìm em?

Lam Nghi bật cười trước câu hỏi của Lôi Triệt, giống như cô vừa nghe được câu chuyện cười vô cùng hài hước.

_ Lôi tiên sinh! Ngài nghĩ ở Trung Quốc này có mấy người sở hữu được chiếc Bentley mạ vàng đáng giá tới hàng triệu đô la để mà đỗ trước tiền sảnh Nhiếp thị như ngài chứ?

Lam Nghi vừa nói vừa vỗ vỗ vào mặt ghế đệm hoàn toàn bằng da thú của hắn. Lôi Triệt vừa gật gù nghe Lam Nghi trả lời, vừa cẩn thận cắn từng miếng sandwich.

_ Vậy em có thể giải thích cho anh biết tại sao em lại ở bệnh viện Royal không?



Lôi Triệt nhướn mày hỏi Lam Nghi…Nụ cười trên đôi môi của Lam Nghi vẫn cứ hòa nhã và tươi tắn như thế khi cô trả lời Lôi Triệt.

_ Sáng nay em cảm thấy người không khỏe nên tới Royal khám một chút…dù sao thì ở đây họ cũng chưa biết em bị hủy tư cách nhân viên tại Nhiếp thị!

_ Em có biết là khi Nhiếp Phong nói như vậy, ý định thật sự của hắn là muốn một lần nghe em thử cầu xin hắn không?

Lôi Triệt nhẹ giọng hỏi Lam Nghi…và rất nhanh Ngô Lỗi lập tức khởi động tấm chắn tự động ngăn cách giữa khoang lái và khoang sau.

Lam Nghi không trả lời câu hỏi của Lôi Triệt…thay vào đó cô lùa tay lên mái tóc xoăn dày dặn của mình, nhướn mày nhìn hắn.

_ Anh nói với em là anh có cách để em trả hết số nợ cho Nhiếp Phong…anh có thể nói cho em nghe luôn được không?

Lôi Triệt nhìn Lam Nghi, ánh mắt sâu thẳm của hắn cố gắng moi chút thông tin từ đôi mắt sâu hút như hoang mạc của Lam Nghi…nhưng tất cả chỉ là một bí ẩn!

Lắc đầu, Lôi Triệt cười với Lam Nghi, nhấc cốc cà phê nóng lên môi nhấp một ngụm…

_ Vậy thì lấy giấy bút ra đi cô bé…em sẽ phải nhớ nhiều thông tin lắm đấy!

Nụ cười rạng rỡ nở ra trên đôi môi căng mọng của Lam Nghi, và ánh mắt hút hồn sâu thẳm của cô nhìn về Lôi Triệt.

_ Ngài cứ nói đi Lôi tiên sinh…em không cần giấy bút!

*****

_ CÁI GÌ???

Tiếng gầm váng động của Nhiếp Phong vang lên, khiến cho cả chiếc điện thoại cầm tay của hắn cũng muốn rung lên bần bật.

_ ÔNG NÓI CÁI GÌ? NHẮC LẠI CHO TÔI NGHE!

Nhiếp Phong đấm tay xuống mặt bàn, những khớp xương nổi khắp trên m* bàn tay hắn, cả những mạch máu lớn nhỏ gân lên vô cùng đáng sợ…

Thanh âm điên giận tới mức run rẩy của Nhiếp Phong như muốn phá tung cổ họng của chính hắn….

_ ÔNG NÓI…LAM NGHI…TỚI BỆNH VIỆN….ĐỂ…BÁN MÁU SAO?