Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình

Chương 50: Chiếm hữu




Chiếc BMW của Lam Nghi gầm gừ tiến vào bãi để xe của chung cư. Cô chạy xe thật chậm, vừa chạy vừa để ý xung quanh, tìm kiếm chỗ để xe đề bảng tên của mình…cho đến khi nhìn thấy chiếc biển đỏ đề số phòng của cô ở vị trí ngay chính giữa bãi để xe, Lam Nghi không khỏi cảm thán…Nhiếp Phong thật sự đã mua cho cô một chỗ để xe thật đẹp.

Gạt chân chống xe, Lam Nghi tháo chiếc mũ bảo hiểm ra, mái tóc dày dặn xõa tung sau lưng như dòng sóng thác…

Gỡ đôi găng tay da, Lam Nghi nắm chặt bàn tay mình vài lần để các khớp xương bớt mỏi, trầm ngâm bước về phía thang máy.

Suốt quãng đường trở lên phòng, Lam Nghi cứ mải miết nhớ tới một đôi mắt phượng sắc sảo, gương mặt kiều diễm xinh đẹp và u uất buồn bã…

Điều làm cho cô đắn đo suy nghĩ, không phải là liệu cô đã giúp cô bé kia bình an đươc hay chưa…Mà là liệu cô có nên giúp hay là không?

Đáng lẽ cô không nên nhận cuộc điện thoại đó!

Và đáng lẽ cô không nên để cho giọng nói ma mị như ướp hương rượu của người đàn ông đó khiến cho bị thuyết phục!

Tiếng “ting” báo hiệu cửa thang máy đã mở vang lên, Lam Nghi mở choàng đôi mắt, thở ra một hơi thật dài.

Tiếng bước chân của cô vang vọng trong hành lang trống trải. Lam Nghi kéo khóa áo da, vừa đi vừa vuốt mái tóc rối của mình, tưởng tượng đến bồn tắm nước ấm…Cơ thể cô thật sự rã rời rồi!

Rút chiếc thẻ từ ra khỏi túi quần, Lam Nghi chạm vào tay nắm cửa…và trái tim cô nhói lên một nhịp.

Cánh cửa…không khóa!

Một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong lồng ngực…Rõ ràng trước khi ra khỏi nhà cô đã đóng cửa rồi mà...?

Chẳng lẽ….phòng của cô bị trộm!

Lam Nghi vội vàng cúi xuống, cởi đôi bốt nặng trịch dưới chân ra và cầm chắc trong tay làm vũ khí, sau đó len lén mở cánh cửa ra.

Ngón tay của cô mò mẫm trên tường, chạm vào công tắc…Chiếc giày lăm lăm trong tay, sẵn sàng ném vào mặt bất kì kẻ nào đột ngột xuất hiện trong nhà cô!

Ánh điện bừng sáng, Lam Nghi giơ cao chiếc giày lên….đột nhiên toàn bộ cơ thể đông cứng lại.

Trước mặt cô, ngay chính giữa căn phòng…Nhiếp Phong đang ngồi tựa lưng vào chiếc ghế tựa, đôi mắt sắc bén nhắm nghiền lại, toàn thân bất động, hệt như một bức tượng tuyệt mĩ.

Bộ vest phẳng phiu trên cơ thể mảnh mai mà mạnh mẽ…Gương mặt của Nhiếp Phong vô cùng bình thản, nhưng đầu mi tâm lại cau lại quá chặt, khiến cho Lam Nghi cảm thấy thật sự rất bất an.

Hơn nữa…trên đôi bàn tay của hắn…là quyển sách và cô đã giấu kín dưới gầm giường….

Tại sao Nhiếp Phong lại giữ quyển sách đó?

Hay là….!

Lam Nghi nuốt nước bọt, bàn tay từ từ hạ chiếc giày xuống.

Đúng lúc này, Nhiếp Phong bỗng nhiên đột ngột mở mắt.

Khoảng khắc ánh mắt lạnh giá của Nhiếp Phong chạm vào đôi mắt kinh ngạc của Lam Nghi, toàn thân cô giống như thể bị dội một xô nước đá lạnh từ đỉnh đầu tràn xuống tới tận ngón chân.

_ Đang muốn làm gì vậy?

Thanh âm lạnh giá lại tràn ngập sự mỉa mai khiến cho Lam Nghi bất giác nuốt nước bọt. Bàn tay vẫn cầm chắc chiếc bốt da giơ lên không trung bỗng nhiên thật ngượng nghịu.

_ Giơ chiếc giày lên làm gì? Định ném chết tôi à?

Nhiếp Phong nhẹ giọng hỏi lại, khiến cho gai ốc của Lam Nghi nổi khắp lên…

_ Không phải! Tôi thấy cửa bị mở, tưởng là trong nhà có trộm nên mới cẩn thận thế thôi!

Lam Nghi đặt chiếc giày xuống sàn nhà, không hiểu tại sao hành động tự vệ chính đáng của cô qua giọng nói của Nhiếp Phong lại trở nên ngu ngốc tới như vậy?

_ Tưởng trong nhà có trộm…chứ không phải tưởng trong nhà là Kính Hàm đang chờ cô sao?

Câu hỏi của Nhiếp Phong khiến cho Lam Nghi sững sờ.

Nhiếp Phong nở nụ cười lành lạnh, bàn tay hắn lật quyển sách trên tay ra, lật từng trang, từng trang…Cử chỉ bình thản lạnh nhạt, nhưng lại khiến cho trái tim của Lam Nghi đông cứng lại.

Trang sách nhàu nát nằm im dưới tay hắn, Nhiếp Phong nhếch môi nở nụ cười tàn nhẫn, và thanh âm tinh tế như tiếng đàn dương cầm vang lên, đầy sự mỉa mai độc đoán…

_ Chàng trai có đôi mắt tràn đầy sự ấm áp, so với ánh mặt trời trên cao, hay những tia nắng lách qua những tán lá, so với hơi ấm từ tách cà phê nóng đêm đông giá lạnh, hay với chiếc giường êm ái sau một ngày làm việc tới mệt nhoài…còn khiến tôi rung động hơn. Đôi mắt lúc nào cũng nhìn tôi với niềm âu yếm tha thiết, và nụ cười lúc nào cũng thường trực trên đôi môi mỗi khi anh nhìn thấy tôi, đã khắc tạc vào trái tim tôi, linh hồn tôi, tâm thức tôi, nỗi nhớ tôi khát vọng âm ỉ cuồng dâng sóng trào…

Từng lời, từng lời của Nhiếp Phong vang lên, những câu văn êm đềm kia lại như gào thét, điên cuồng dội vào đầu cô như tiếng búa nện.

Ngón tay của Nhiếp Phong lướt trên mặt giấy, ấn mạnh vào trang sách, ngay vị trí chữ Hàm nắn nót trơ tráo kia tới mức rách ra một mảng.

_ Hàm…!



Từ “Hàm” vang lên giống như một mũi dao cứa sâu vào trái tim của Lam Nghi.

Cô chỉ đứng đó, như thể hóa thành đá thành đất, bất lực nhìn Nhiếp Phong từ từ lách ngón tay vào giữa những trang sách…rất từ tốn, rất điềm nhiên…hắn xé vụn chúng ra…

Từng trang…!

Từng trang….!

_ Cô đổi chiếc đồng hồ tôi mua cho cô để lấy một chiếc xe phân khối lớn…Hiệu BMW để xứng đôi với Kính Hàm, người trong mộng của cô sao?

_ Ngài hiểu lầm rồi! Tôi không có ý đó!

Lam Nghi lắc đầu, lên tiếng phản kháng. Nhưng thanh âm của cô vừa thốt ra đã bị tiếng xé sách của Nhiếp Phong át đi không chút lưu tình.

Đôi mắt bàng hoàng của Lam Nghi nhìn Nhiếp Phong từ tốn xé từng trang sách đến nát vụn, những mảnh giấy rã rời rơi xuống như thể tuyết mùa đông, thấm lạnh trái tim cô.

_ Lam Nghi…đôi khi tôi thật sự không hiểu, cô lấy đâu ra sự tự tin lớn tới như vậy?

Nhiếp Phong ngả người ra ghế, ánh mắt lạnh giá tới cùng cực xuyên thấu vào lòng mắt của Lam Nghi, khiến cho mọi lời nói cô đang muốn thốt ra đều trở nên tê dại.

_ Cô nghĩ rằng cô có đủ đẳng cấp để sánh đôi với một người như Kính Hàm sao? Một con đi*m như cô?

Lời nói của Nhiếp Phong khiến cho Lam Nghi chết lặng.

Toàn bộ thân thể như thể vừa bị rút hết máu nóng, Lam Nghi thất thần nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt gần như là kinh hãi!

Phải!

Tại sao cô lại quên được!

Người này chính là Nhiếp Phong! Một kẻ độc đoán tàn nhẫn! Một kẻ mưu mô xảo quyệt! Kẻ mà cô đáng lẽ phải căm hận tới tận xương tủy!

Cô đã bị sự tử tế lịch lãm của hắn làm cho mất đi phòng bị, trở thành một con ngốc mà quên mất rằng vị trí của cô trong lòng hắn, thực chất chỉ là một thứ gái bao mà thôi!

Đôi vai Lam Nghi rũ xuống, không hiểu sao cô cảm thấy thân thể của mình lúc này nặng thật nặng, tới mức cô muốn quỵ ngã!

Mà lời nói tuyệt tình của Nhiếp Phong vẫn không hề có chút trắc ẩn mà buông tha cho cô.

_ Cô ước vọng gì vậy? Ước vọng nếu mình quyến rũ được Kính Hàm thì cậu ấy sẽ cứu thoát cô khỏi tôi sao….Ha….Lam Nghi! Tôi tưởng cô thông minh hơn thế chứ!

Nhiếp Phong lắc đầu, sự thất vọng hay cơn tức giận đang trào lên trong ánh mắt của hắn đây….Lam Nghi cũng không còn đủ tỉnh táo để nhận ra nữa.

Nụ cười sát thương nở trên đôi môi đẹp như điêu khắc, Nhiếp Phong vẫn giữ chặt quyển sách của cô trong tay, như thể đang giữ bằng chứng chí mạng buộc tội phạm nhân trước Tòa!

_ Cô biết bao nhiêu về Kính Hàm? Một con người như ngày ấy…chỉ có sự trung thành là tuyệt đối! Cô thật sự nghĩ rằng mình có thể quyến rũ một người mà dám vì hai chữ “trung thành” mà dám xuống tay giết chết người con gái mình yêu nhất trên đời này sao?

Câu hỏi của Nhiếp Phong khiến cho Lam Nghi bừng tỉnh.

Đôi mắt kinh hoàng của cô nhìn về phía Nhiếp Phong, và dường như cô đọc được trong đôi mắt tràn ngập nét khinh miệt đó sự thành thật không hề che dấu.

Kính Hàm…từng tự tay giết người anh ấy yêu sao?

Người đàn ông trầm ấm nhân hậu như anh ấy!

Rút cuộc trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì?

_ Lam Nghi! Nhìn vào tôi!

Thanh âm của Nhiếp Phong vang lên, kéo cô trở về với hiện tại.

Ánh nhìn tàn nhẫn, sắc bén như thể soi thấu nội tâm của người khác giờ đang chiế vào cô như một tia X. Lam Nghi có cảm giác như Nhiếp Phong đang lột trần cô ra chỉ bằng ánh mắt của mình, lột trần đến cả làn da của cô, nhìn sâu tận vào bên trong của cô!

Cái nhìn khiến cô rùng mình toát lạnh!

_ Điều gì khiến cô nghĩ rằng tôi sẽ buông tha cô khi tôi chưa hưởng thụ chán cơ thể xinh đẹp của cô hả? Lam Nghi?

_ Giữa Kính Hàm và tôi chẳng có chuyện gì đi quá giới hạn cả! Chỉ vì tôi thấy người nam trong truyện có nét giống như Kính Hàm tiên sinh nên tôi bất giác viết tên anh ấy vào sách! Tất cả chỉ có thế thôi! Ngài đừng hiểu lầm!

_ Tôi có xu hướng tin vào những hành động hơn là tin vào lời nói của người khác! Lam Nghi ạ! Cô cũng biết tôi làm trong ngành nào mà, đặc thù công việc của tôi chính là dùng lời nói đổi trắng thay đen, biến án tử thành án treo….Cô nghĩ cô có thể nói dối và qua mặt được tôi sao? Cô cho rằng bản thân của mình thật sự đáng giá tới mức cho dù bị chơi đùa chán rồi vẫn có thể xứng đôi với Kính Hàm hay sao?

Nụ cười nửa miệng hiện trên khóe môi của hắn, Nhiếp Phong lạnh lùng nhìn Lam nghi, thở ra một tiếng khinh miệt.

_ Tôi biết mẫu người phụ nữ mà Kính Hàm thích, và nó hoàn toàn khác xa cô Lam Nghi ạ! Nên tỉnh lại đi, cô không thích hợp làm một cô gái mộng mơ tin vào những nhiệm màu nữa đâu!

Nhiếp Phong không hề tức giận, nhưng những câu nói của hắn lại như thể chứa đầu gươm đao, vang lên tới đâu sát thương tới đó.



Lam Nghi cảm thấy mỗi lần khẩu chiến với Nhiếp Phong cô giống như vừa tham gia vào một cuộc thi chạy việt dã, mệt mỏi tới sức cùng lực kiệt!

_ Nếu ngài đã không tin! Tôi nói gì cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của ngài! Vậy thì tùy ngài!

Lam Nghi thở dài, khuôn mặt bất cần và ánh mắt ngông cuồng nhìn thẳng vào ánh mắt tàn nhẫn của Nhiếp Phong, và thanh âm cũng chẳng còn chút quan tâm nào nữa!

_ Tôi chưa hề làm gì quá mức với Kính Hàm tiên sinh! Ngài không nên lôi anh ấy vào chuyện bẩn thỉu giữa tôi và ngài! Tin tôi đi tôi cũng chẳng tự hào khi làm con đi*m cho ngài mấy đâu!

Lam Nghi gắt lên với Nhiếp Phong, và sự ngông cuồng bất cần hiện rõ mồn một trong ánh mắt của cô, khi cô nhìn thẳng vào gương mặt lạnh giá như băng trôi ấy.

_ Nhưng tôi nói cho ngài biết! Cho dù ngài có sở hữu được thân thể tôi nhưng bản thân tôi không phải là đồ vật của ngài! Rồi có một ngày tôi sẽ thoát được khỏi ngài! Và biến mất vĩnh viễn! Ngài đừng nghĩ rằng ngài sở hữu được tôi cả đời này! Đừng có mơ!

Lam Nghi hét lên với Nhiếp Phong, và đôi mắt cuồng giận của cô như thể chứa đứng cả một trời bão tố.

Khi tiếng hét của cô kết thúc, không gian xung quanh đột nhiên trở nên yên ắng tới lạ thường…

Khoảng lặng giống như thể….bầu trời trước cơn giông bão!

Nhiếp Phong chiếu vào Lam Nghi cái nhìn lãnh cảm…và dường như hắn đang tận hưởng cơn tức giận cuồng quẫy trong lòng Lam Nghi.

Và rồi…Nhiếp Phong hít vào một hơi dài, ngả người ra ghế…

Nụ cười nửa miệng giống như một nét khắc cay nghiệt….Nhiếp Phong nheo mắt nhìn Lam Nghi, và chầm chậm gật đầu.

_ Cô nói đúng….tôi đúng là không thể giữ cô cả đời! Nhưng mà cô biết không…Lam Nghi…?

Ánh nhìn của Nhiếp Phong xoáy vào đôi mắt hoang dại của Lam Nghi, và hắn búng ngón tay mình, cùng với sự tàn nhẫn dâng lên trong giọng nói của mình.

_ Tôi là một kẻ vô cùng sở hữu! Và nếu đã là người của tôi, cho dù chỉ là một giây một giờ…thì cũng phải trọn vẹn làm người của tôi!

Một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong lồng ngực của Lam Nghi.

Có tiếng bước chân từ xa vọng lại, khiến cho Lam Nghi rợn tóc gáy…

Và khoảng giây lát sau, ba người đàn ông xăm trổ kín người bước vào trong phòng, đứng trước mặt Nhiếp Phong cúi thấp đầu chào cung kính.

_ Nhiếp tiên sinh! Chúng tôi đã tới rồi ạ!

Nhiếp Phong không buồn liếc mắt lên, trước sự sợ hãi bùng nổ nơi Lam Nghi, lạnh lùng lên tiếng.

_ Cô đánh dấu tên của Kính Hàm lên sách của cô…Thì tôi sẽ đánh dấu tên của tôi…lên cơ thể của cô!

_ Làm đi!

_ KHÔNG! KHÔNG! CÁC NGƯỜI ĐỊNH LÀM GÌ! ĐỊNH LÀM GÌ!!! BUÔNG TÔI RA!!!!

Sau hai tiếng “Làm đi” đơn giản mà lạnh lùng, ba tên đàn ông đó xông vào phía Lam Nghi, bắt trọn cô như bắt một con gà nhỏ.

Lam Nghi điên loạn giãy dụa, mái tóc xõa tung tán loạn điên cuồng. Cơ thể đẹp đẽ của cô bị ôm ghì lấy, bế bổng lên như bế một đứa trẻ con sơ sinh…Ba tên đàn ông to lớn cưỡng chế áp chặt cô xuống sô pha rộng.

Cánh tay, cẳng chân của Lam Nghi bị giữ chặt lấy đến mức không thể động cựa. Cơn đau thấu trời xanh dội vào đầu óc cô tê dại choáng váng…Lam Nghi hoảng loạn và kinh hãi nhìn Nhiếp Phong ngồi yên trên ghế, lẳng lặng nhìn cô không chút lưu tình.

Một tên tàn nhẫn kéo mạnh áo của cô xuống, để lộ ra bờ vai trắng mịn mềm mại. Mồ hôi túa ra trên trán Lam Nghi…cô bị đè chặt tới mức hét không thể ra tiếng.

Một tiếng động như tiếng mũi khoan sát bên tai…Và ngay khi Lam Nghi kịp nhận ra chuyện gì đang thực sự xảy ra, thì bả vai cô đã bị một cơn đau như dao rạch xâm chiếm.

_ Á Á Á!

Tiếng hét của Lam Nghi váng vọng tột cùng…Nhiếp Phong liếc nhìn cảnh tượng kinh hoàng ấy, lạnh lùng lên tiếng.

_ Giữ cô ta chặt vào, hình xăm không được lệch một phân!

_ Vâng! Thưa Nhiếp tiên sinh!

Tiếng mũi xăm vang lên cháy lòng, tiếng hét của Lam Nghi thì nín bặt không còn thốt nên nổi nữa…

Chỉ còn tiếng mũi xăm, mùi mực xăm mới….và cả mùi máu tanh của cô ứa ra trên nền da đau nhói tận cùng.

Nỗi đau thể xác không bằng nỗi đau trong thâm tâm đang rỉ máu.

Lam Nghi tĩnh lặng thất thần, như một tảng đá lạnh lùng, lạnh lùng tới bi thương…

Và rồi khi tất cả kết thúc…Ba tên đàn ông thô bạo buông cô ra…Trên bả vai mềm mại trắng mịn đã hiện lên dòng chữ còn mới nguyên mực xăm, mới nguyên cả màu máu tươi rướm đỏ.

“Phong!”