Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình

Chương 46: Dù sao tôi cũng ở địa ngục rồi




_ Nhiếp Tổng!

_ Chúc ngài buổi sáng tốt lành! Nhiếp Tổng

_ Chào buổi sáng! Nhiếp Tổng!

Tiếng cười nói chào mời đon đả vang lên khắp mọi nơi mà gót giày da sang trọng của Nhiếp Phong bước qua. Hình ảnh từng người từng người lần lượt đứng dậy hay dừng lại cúi thấp người khi Nhiếp Phong lướt qua họ như một cơn gió dường như cũng chẳng còn quá xa lạ gì nữa, căn cứ vào thái độ điềm tĩnh đến lạnh lùng của hắn…

Cho dù chỉ là nghi thức xã giao của cấp dưới khi gặp sếp lớn, nhưng dù sao vẫn làm cho Lam Nghi cảm thấy có chút khoa trương. Nhưng rất nhanh sau đó cô liền chép môi mặc kệ, dù sao đây cũng là công ty của hắn, tập đoàn của hắn…Ở đây Nhiếp Phong cũng chẳng khác gì là hoàng đế Càn Long, hắn muốn thế nào thì cứ thuận theo thế đi…

Cứ coi như cô là….thái giám đi theo chân hắn là được!

Vậy là Nhiếp Phong và Lam Nghi, kẻ đi trước người theo sau bước ra khỏi công ty, bỏ lại theo sau biết bao nhiêu ánh mắt nửa tò mò nửa đố kị…!

Rút cuộc cô gái đó là ai vậy? Tại sao vừa mới chân ướt chân ráo vào tập đoàn đã được dặc cách đi ra ngoài cùng với Tổng giám đốc?

Mà theo như bọn họ nhớ…có bao giờ Nhiếp tổng ra ngoài một mình với phụ nữ đâu?

Hơn nữa thỉnh thoảng ngài ấy còn nhìn về phía sau như thể quan sát cô ta, bước chân không hề vội vã, mà dường như cố tình chờ đợi cô ta bước theo…!

Chẳng lẽ Nhiếp tổng đã nhắm trúng cô ta rồi sao?

Cô ta mặc dù rất xinh đẹp, nhưng người đẹp tới thế nào mà Nhiếp tổng chưa từng nhìn thấy…Nếu chỉ là nhan sắc, thì không thể có đủ khả năng quyến rũ được Nhiếp tổng!

Rút cuộc….người con gái này là ai vậy?

*****

_ Đưa chìa khóa cho tôi! Cậu nghỉ ngơi một chút đi!

_ Dạ!

Nhiếp Phong đón chìa khóa từ bàn tay cung kính của người lái xe, tiến về phía ghế phụ, mở cửa xe cho Lam Nghi.

_ Lên xe đi!

Cử chỉ lịch thiệp cổ điển này của đàn ông chưa bao giờ lỗi mode!

Lam Nghi nhìn Nhiếp Phong, dưới ánh nắng rực rỡ, sự thu hút lịch lãm của hắn càng thêm chói lọi…Từ đôi mắt sâu thẳm hút hồn đến sống mũi thanh tú và nét môi mê hồn ấy, thân hình cao ráo thanh mảnh mạnh mẽ ấy…tất cả đều có chút không thật…!

Đáng lẽ người đàn ông như hắn…không nên như vậy!

_ Lên xe đi!

Thanh âm tinh tế vang lên khiến cho Lam Nghi giật mình. Cô bối rối cau mày, không hiểu tại sao đột nhiên lại ngẩn ra như vậy…

Trèo lên xe, cánh cửa xe đóng mạnh bên cạnh…Lam Nghi nhìn Nhiếp Phong vòng qua phía trước để trở lại ghế lái….

Khi hắn đóng cửa xe lại, không gian xung quanh lập tức tràn ngập mùi Dương xỉ của nước hoa Dior Sauvage thanh lịch, vừa dịu dàng, vừa dễ chịu, lại vừa quyến rũ thu hút…

Lam Nghi lúc đó hoàn toàn không hề hay biết, nước hoa nam cũng có thể là một loại chất gây nghiện…



Nếu như đã quen thuộc rồi, sau này sẽ rất khó quên đi…!

_ Dây an toàn!

Nhiếp Phong lạnh giọng lên tiếng, Lam Nghi ậm ừ trong cổ họng, cẩn thận cài lại dây an toàn.

Chiếc Lexus hạng sang của hắn chầm chậm lăn bánh, chẳng mất bao lâu đã hòa vào dòng xe cộ đông đúc trước mặt.

Lam Nghi có chút mất tự nhiên, ánh mắt hướng ra phía ngoài cửa xe, thở dài quan sát dòng xe cộ lướt qua cửa kính xe nườm nượp vội vã…

Ở cạnh Nhiếp Phong, cho dù là không gian rộng như cả căn phòng họp thì cũng sẽ trở nên vô cùng chật chội, đừng nói tới chỉ là trong xe riêng của hắn.

Lam Nghi thở dài, chán nản nghịch nghịch lọn tóc xoăn của mình.

_ Không thắc mắc tôi định chở em đi đâu sao?

Nhiếp Phong đột nhiên lên tiếng, phá vỡ không gian tĩnh lặng…

Lam Nghi khẽ siết hai hàm răng vào nhau, trầm lặng lắc đầu.

_ Là không thắc mắc, hay là không quan tâm?

_ Ngài muốn hiểu thế nào cũng được!

Lam Nghi trả lời câu hỏi của Nhiếp Phong với thái độ miễn cưỡng, khủy tay cô chống lên cửa kính xe, tựa mái tóc dày dặn vào bàn tay mình.

_ Không sợ tôi chở em tới nơi nào nguy hiểm sao?

Giọng nói của Nhiếp Phong vang lên, so với khí điều hòa còn lạnh hơn, nhưng mà Lam Nghi cũng quen rồi, cũng chẳng còn bị chất giọng giá băng của hắn làm cho rùng mình nữa.

_ Còn có thể có điều gì tệ hơn được nữa thì tôi cũng chẳng quan tâm…Dù sao thì tôi cũng đang ở địa ngục rồi!

Nhiếp Phong nhướn mày, nhìn Lam Nghi lạnh lùng và bất cần, buộc lại mái tóc xoăn gợi cảm…

_ Đừng!

Bàn tay đẹp đẽ của Nhiếp Phong đột nhiên giữ cổ tay của Lam Nghi lại, ánh mắt đẹp đẽ gợi cảm của hắn nhìn vào gương mặt cá tính xinh đẹp của Lam Nghi.

_ Cứ để tóc xoã!

_ Trời mùa hè rất nóng! Tôi muốn buộc tóc lên!

Lam Nghi nói với Nhiếp Phong, nhưng dường như người đàn ông trước mặt hoàn toàn không thể thảo luận.

_ Tôi không thích em buộc tóc!

_ Ngài đừng có vô lý như thế được không?

_ Tóc xõa xuống sẽ che bớt đi gương mặt xinh đẹp của em. Tôi không muốn kẻ khác chiêm ngưỡng người phụ nữ của tôi!



Câu trả lời của Nhiếp Phong khiến cho Lam Nghi nín lặng.

Đôi mắt của Lam Nghi lướt qua gương mặt căng cứng của Nhiếp Phong, và những ngón tay thanh mảnh thon dài của hắn vươn tới kéo chiếc thun buộc tóc của cô ra, vứt vào khay đựng rác trong xe.

_ Từ giờ đừng bao giờ buộc tóc nữa!

Lam Nghi nhìn Nhiếp Phong tựa lưng vào ghế lại, cánh tay dài nắm chắc lấy vô lăng, siết chặt lấy nó khiến những khớp xương trên m* bàn tay của hắn nổi đầy lên…và đầu lông mày của hắn cau chặt lại…

Dường như có điều gì đó đang khiến hắn rất khó chịu!

Lam Nghi thật sự không hiểu nổi con người này…

Tại sao tính sở hữu của hắn lại mạnh mẽ tới như vậy?

Rút cuộc điều gì đã làm nên con người của Nhiếp Phong như bây giờ?

Lam Nghi lùa tay vào mái tóc dày dặn của mình, thở dài….

Những đầu ngón tay của Lam Nghi cẩn thận kéo những lọn tóc dài xuống, che bớt đi gương mặt xinh đẹp của mình.

Suốt cả quãng đường dài đó, không gian trong xe chìm vào im lặng, cả Nhiếp Phong và Lam Nghi đều không hề lên tiếng…chỉ có tiếng ồn ào xung quanh vang vọng vào trong…

Một lúc sau, chiếc xe của Nhiếp Phong dừng lại tại một khu mua sắm tấp nập.

Lam Nghi nhìn hắn cẩn thận tìm chỗ đỗ xe, rồi tháo dây an toàn bước xuống.

_ Ngồi yên đó!

Thanh âm lạnh giá của hắn vang lên, khiến cho bàn tay đang định mở cửa xe của Lam Nghi dừng khựng lại….

Lam Nghi nhìn Nhiếp Phong đóng mạnh cánh cửa rồi vòng sang bên cạnh, mở cửa xe cho cô.

_ Xuống xe đi!

Lam Nghi hít vào một hơi dài, cẩn thận bước xuống.

Hắn dẫn cô đi dọc đoạn đường tấp nập, giữa những ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người xung quanh dồn về phía hai người.

Người đàn ông dáng người cao ngạo, khí chất bất phàm, gương mặt tuấn mỹ, cử chỉ lịch thiệp, nhìn qua cũng biết là người cao sáng quyền quý…Người con gái đi phía sau vô cùng xinh đẹp, mái tóc lãng mạn và gương mặt cá tính sắc nét, đôi môi căng mọng duyên dáng gợi cảm....Cho dù cử chỉ có chút xa cách, nhưng thật sự không có để nhận ra họ là một đôi…

Đúng là trời sinh một cặp, trai tài gái sắc!

Lam Nghi theo chân Nhiếp Phong, mặc dù chẳng biết hắn sẽ dẫn cô đi tới đâu…Đến khi đột nhiên hắn dừng khựng lại, khiến cho Lam Nghi suýt chút nữa thì va đầu vào lưng hắn.

_ Đến rồi!

Nhiếp Phong nói với Lam Nghi, và cô ngước lên nơi mà hắn dẫn cô tới.

Đó là một cửa hiệu đồng hồ vô cùng sang trọng với logo dòng chữ Rolex bằng vàng chói lòa trên cửa kính.

_ Để cho em không còn đi muộn nữa, tôi sẽ mua cho em một chiếc đồng hồ!