Máu trong người Lam Nghi như thể bị hút xuống mặt đất, từng giọt từng giọt lạnh dần, lạnh dần…
Đối diện với đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo như mắt sói, chứa đầy ẩn ý sâu xa, và cả sự tàn nhẫn tới tuyệt vọng, Lam Nghi mới biết rút cuộc cô đã đẩy bản thân mình bước chân vào thế giới như thế nào?
Sự tàn nhẫn này!
Sự độc đoán này!
Sự điên rồ này!
Liệu cô có thể chịu đựng được hay không?
Lam Nghi bấu chặt móng tay vào da thịt, đối diện với người đàn ông trước mặt, cách một lớp màn hình và xa tới cả ngàn km, vậy mà Lam Nghi vẫn cảm giác như thể hắn đang có mặt ở đây, trong căn phòng này, lột trần cô ra bằng ánh mắt dữ dội ấy.
_ Nếu như tôi không đồng ý thì sao?
Thanh âm khàn cháy của Lam Nghi vang lên, không giống như một ngọn lửa ấm áp gợi cảm nữa, mà dữ dội cuồng nộ như một ngọn núi lửa âm ỉ muốn phun trào nham thạch.
_ Khi em chấp nhận giao kèo này là em phải tuyệt đối nghe lời tôi! Mới có vài tiếng mà em quên nhanh thế bé con?
_ Ngài ở xa như thế, tôi không làm theo thì ngài có thể làm gì được tôi?
Lam Nghi bất cần và ngông cuồng, ánh mắt hoang dại thách thức nhìn vào đôi mắt lạnh giá của Nhiếp Phong.
Đối diện với sự ương bướng của cô, Nhiếp Phong chẳng hề nóng vội, đôi mắt của hắn vẫn rất bình thản điềm tĩnh, tựa như đang quan sát một con mèo con bướng bỉnh.
Đầu ngón tay thanh mảnh của Nhiếp Phong vươn về phía quyển sách trước mặt, nhàn nhã lật đánh dấu trang ra…
Đôi mắt tĩnh lặng hướng về trang sách, thanh âm tinh tế như tiếng đàn dương cầm vang lên, không nhanh không chậm, bình bình đạm đạm lên tiếng.
_ Em làm hay không làm không sao, tôi không ép! Nhưng tôi sẽ không đảm bảo rằng cuộc phẫu thuật của mẹ em sẽ thành công tốt đẹp đâu!
Một lời nói ra khiến cho Lam Nghi rùng mình, như thể bị một cơn gió lạnh quất vào da thịt…
_ Ý anh là sao?
Đôi mắt của Nhiếp Phong liếc một cái rất sắc về phía Lam Nghi, khiến cho đôi môi cô không khỏi run rẩy…
Siết bàn tay chặt hơn, Lam Nghi run giọng hỏi lại…
_ Ý…ngài là sao?
Nhiếp Phong nhàn nhã lật trang sách, giống như thể đang thật sự chú tâm vào từng dòng chữ đen in trên giấy trắng, chứ không phải là đang cùng cô nói một câu chuyện đáng sợ tới mức này.
_ Theo sự hiểu biết hạn hẹp của tôi thì bệnh nhân trước khi phẫu thuật phải giữ tâm trí và thể trạng vô cùng thoải mái thì ca phẫu thuật mới có cơ hội thành công cao. Nếu như vô tình mà mấy bức ảnh và đoạn video khó nói của em bị mẹ em nhìn thấy trước khi phẫu thuật thì....Tôi cũng chẳng biết được!
_ Nhiếp Phong….!
Lam Nghi nghiến chặt hàm răng vào nhau, đôi mắt phẫn nộ và tuyệt vọng nhìn về phía Nhiếp Phong, gằn từng tiếng, từng tiếng.
_ Tại sao anh có thể tàn nhẫn tới như vậy?
_ Tàn nhẫn?
Nhiếp Phong lập lại câu hỏi của Lam Nghi với tone giọng mỉa mai không che dấu, và nụ cười lạnh lùng nở trên khóe môi đẹp như tượng tạc của hắn…và ánh mắt của hắn chỉ còn lại là hai hố sâu thăm thẳm, không chút lưu tình, không chút thương xót.
_ Có một chút như vậy mà em đã vội vàng nói rằng tôi tàn nhẫn? Lam Nghi….Để tôi nói cho em biết! Trên thế giới mà em đang sống chỉ có hai loại người, loại dám tàn nhẫn để đoạt lấy những gì mình muốn, và loại thứ hai là những kẻ hèn nhát tới nỗi không thể tàn nhẫn!
Siết chặt quyển sách trong tay, Nhiếp Phong giống như thể đang siết nhưng ngón tay thon dài ấy lên cổ Lam Nghi…
_ Em chưa hiểu rõ thế nào là tàn nhẫn đâu! Bé con ạ!
Ánh mắt sâu thẳm như hai hố đen ấy của Nhiếp Phong ghim chặt vào gương mặt tê dại của Lam Nghi, cùng với nụ cười như thể cứa vào lòng cô…
Thanh âm tinh tế êm tai đến kì lạ của Nhiếp Phong vang lên, tại sao lại khiến cho Lam Nghi cảm giác giống như thể từng tiếng roi quất vào da thịt mình.
Ngả lưng ra ghế, Nhiếp Phong không nhìn Lam Nghi nữa, lẳng lặng tập trung vào quyển sách trong tay.
_ Nếu không làm được thì đi ngủ đi!
Một lời nói thoảng qua, nhẹ như một cơn gió, lại khiến cho Lam Nghi cảm giác như nặng tựa ngàn cân, không sao nhúc nhích nổi…
Rõ ràng là thẳng thừng thả cô đi, mà lại khiến cho cô tự mình tự hiểu cô không thể đi!
Không biết rõ ý tứ trong câu nói của Nhiếp Phong có bao nhiêu phần trăm là nói thật, bao nhiêu phần trăm là dọa nạt…khiến cho Lam Nghi hoang mang tới mức dầu óc quay cuồng hoảng loạn.
Đây liệu có phải là biệt tài của Nhiếp Phong hay không?
Chính là khiến cho người khác can tâm tình nguyện làm theo mệnh lệnh của hắn, không cách nào phản kháng được.
Đối diện với gương mặt lạnh lùng hơn băng giá, Lam Nghi cảm giác như tâm hồn và cả trái tim cô tan tác như thể từng chiếc lá khô mục ruỗng dưới làn mưa tàn tạ…
Nhiếp Phong lướt ánh mắt trên trang giấy…không hề để tâm tới cô…như thể hắn hoàn toàn chẳng còn hứng thú nữa…
Lam Nghi cúi đầu xuống, một nụ cười không thể gọi tên chầm chậm nở trên đôi môi dần khô khốc, dần bệch bạc, dần tàn tạ…
Đầu ngón tay của Lam Nghi chầm chậm chạm lên lớp áo ướt đẫm nước mưa, hàng lông mày cau chặt lại….và cô kéo nó lên cao…
Không hiểu tại sao khi những lớp trang phục, từng chiếc từng chiếc tả tơi như cánh hoa rụng xuống đất, Lam Nghi lại cứ nghĩ về buổi chiều mưa tầm tã lúc đấy….những hạt mưa thỏa thích rơi xuống mái tóc, làn da, thấm ướt cả đôi mắt và bờ môi cô…
Ánh nhìn của Nhiếp Phong đột nhiên xao động…
Theo bản năng, đôi mắt lạnh giá của hắn ngước lên…đột nhiên chấn động.
Lòng mắt của Nhiếp Phong thoáng sững sờ, quyển sách trong tay hắn bỗng nhiên bị bóp tới xô lệch…
Trước màn hình Ipad, cơ thể trần không một mảnh vải che khuất của Lam Nghi lộ ra, rực rỡ, huyền bí, quyến rũ và đam mê…
Mái tóc xoăn gợi cảm xõa tung che đi một nửa bầu ng*c căng mọng, che đi bờ vai mềm mại, chạm xuống eo thon mềm mại…
Gương mặt cô đơn tới tuyệt vọng, đôi mắt hoang hoải buồn hơn cả đêm vắng mùa đông, đôi môi hé mở run run như cánh hoa Cẩm quỳ lạc lõng cô đơn trên sa mạc trống rỗng…
Đôi chân thon dài siết chặt lại, cố gắng che dấu đi nơi sâu thẳm cuốn hút chưa hề bị khai phá…Lam Nghi không quay đầu đi, cũng không hề tránh ánh mắt sâu thẳm hút sâu vào cơ thể mình của Nhiếp Phong…
Hơi thở của hắn nặng lại…đầu ngón tay siết chặt tới mức những đường gân xanh nổi đầy trên m* bàn tay đẹp đẽ của hắn…
_ Bước gần lại đây….
Tiếng nói nặng nề, đè ép, dồn dập của Nhiếp Phong vang lên…Lam Nghi nén cơn đau thắt đang dần dần nghẹn lên trong lồng ngực, từng bước từng bước gần hơn về phía hắn…
_ Xoay một vòng đi…
Nhiếp Phong lạnh giọng nói, và Lam Nghi lập lại máy móc như một con búp bê…
Đôi mắt hắn như thể có lửa, thiêu đốt đi da thịt bỏng cháy của Lam Nghi, kể qua qua màn hình cô cũng mơ hồ cảm nhận được sự nóng rẫy ấy…
_ Cửa phía sau lưng em là phòng ngủ, trên giường để sẵn một chiếc váy ngủ, đi vào đó lấy ra đây và mặc cho tôi xem!
Lam Nghi nuốt khan trong lòng, đôi chân nặng như đeo chì, nhức như kim châm, từng bước từng bước lê chân vào bên trong căn phòng ngủ sau lưng…
Chiếc váy ngủ màu đỏ rực rỡ chói mắt nằm trên giường trắng….khiến cho lòng mắt của cô càng thêm rát bỏng.
Cúi người nhặt nó lên, Lam Nghi cảm giác như từng bước chân tiến gần về phía hắn…lòng tự trọng, liêm sỉ của cô, từng chút từng chút một đều bị hắn xé tan nát….
_ Mặc vào đi!
Lam Nghi thở ra một hơi dài, từ từ mặc chiếc váy ngủ vào người.
Chiếc váy màu đỏ rực rỡ tôn lên làn da trắng mịn và dáng người tuyệt đẹp của cô…Nhiếp Phong dường như rất hài lòng với bộ đồ mà hắn mua cho cô…ánh mắt lạnh giá đã trở nên vô cùng dịu dàng…
_ Nói chúc tôi ngủ ngon đi!
Lam Nghi nghiến chặt răng lại, thanh âm khàn đặc vang lên…
_ Chúc ngài ngủ ngon!
_ Tối lắm! Ngủ sớm đi! Bé con!
Tín hiệu kết thúc, Lam Nghi nhìn vào màn hình Ipad trống rỗng đen thẫm, gương mặt bệch bạc trống rỗng vô hồn của cô in lên màn hình….
Đầu óc quay cuồng, Lam Nghi đột nhiên cảm thấy chân mình không còn vững được nữa...Đầu gối cô khụy xuống, mê man ngất xỉu.
****
Sáng hôm sau, Kính Hàm tới căn hộ của Lam Nghi.
Sau vài lần gõ cửa mà không thấy cô trả lời, Kính Hàm cảm thấy không ổn, bàn tay anh vặn thử tay nắm cửa…
Cánh cửa không khóa lập tức bật mở ra…
Cảnh tượng trước mắt khiến cho trái tim Kính Hàm nhói lên…
Lam Nghi nằm sóng xoài trên đất, mái tóc xõa tung như dòng thác đổ, đôi chân co chặt lại, vô lực không còn sức sống.
_ Lam Nghi!
Kính Hàm vội vã lao về phía cô, đôi tay anh vội vã nâng đầu cô lên, vén mái tóc của cô ra…
Gương mặt cô bệch bạc, đôi môi khô khốc, mồ hôi vã đầy trên trán cô khiến cho Kính Hàm nóng ruột muốn phát điên…
Anh vội vã cởi áo vest, phủ lên đôi chân của Lam Nghi, cúi người vội vã bế bổng cô lên…
_ Lam Nghi….tỉnh lại đi em!