Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình

Chương 35: Nuốt nước mắt




Ánh sáng chiều nay thật dịu dàng, chiếu xuống góc đường vừa ấm áp, vừa bình an.

Cửa hàng bên cạnh đã lên đèn. Mấy chiếc bóng điện xinh xinh nhấp nhánh như những con đom đóm nhỏ, in vào lòng mắt của người đàn ông trước mặt thật ôn nhu, thật yên ả.

Ở đâu đó, giai điệu của ca khúc Killing me Softly vang lên mênh mang dào dạt, vừa ngọt ngào vừa man mác, từng nốt nhạc dịu êm mang theo cả hơi ấm mùa hè lắng đọng, lúc dìu dặt, lúc lại xa xăm…

Lam Nghi nhìn vào người đàn ông phía trước, cố gắng tìm ra sự gian dối trong lòng mắt ấm rực hơn cả mùa hè bỏng cháy. Nhưng nụ cười của người đàn ông ấy lại quá mức ôn nhu, nét cười khiến cho người khác xao xuyến ngay khoảng khắc chạm mắt tới…và những đốm sáng cứ bập bùng như ánh lửa xao động trong đáy mắt ấy khiến cho Lam Nghi không thể nhớ ra điều mình muốn hỏi.

_ Em đang muốn hỏi anh tại sao lại theo dõi em đúng không?

Kính Hàm nói với Lam Nghi bằng chất giọng truyền cảm chân thành. Đối diện với đôi mắt còn quá nhiều ngờ vực của cô chỉ nhẹ nhàng giải thích.

_ Nhiếp tiên sinh nói rằng thời gian sắp tới mẹ em sẽ phải ở lại bệnh viện theo dõi, chuẩn bị cho ca mổ nên sẽ không về nhà. Hơn nữa bây giờ em đã là nhân viên cấp cao của Nhiếp thị, tập đoàn có trách nhiệm lo lắng chu đáo cho đời sống nhân viên nên Nhiếp tiên sinh đã đặc biệt chuẩn bị cho em một căn hộ. Căn nhà của mẹ con em tạm thời sẽ có người hàng tuần tới lau dọn. Hôm nay anh có trách nhiệm dẫn em tới xem căn hộ mới.

Lam Nghi bỏ ngoài tai tất cả những gì mà Kính Hàm tận tình giải thích lúc nãy. Gương mặt cô chẳng biểu lộ gì ngoài sự chán nản, thanh âm bất cần vang lên.

_ Kính Hàm tiên sinh! Tôi hỏi ngài một câu nhé!

_ Được! Nếu như là chuyện anh biết thì không sao…

_ Ngài có biết thực chất mối quan hệ giữa tôi và Nhiếp Phong là gì không?

Lam Nghi lạnh lùng hỏi Kính Hàm, vừa ngông cuồng, vừa nổi loạn.

Tưởng chừng như câu hỏi của Lam Nghi sẽ làm Kính Hàm cảm thấy khó xử, nào ngờ người đàn ông ấy vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi, từ tốn trả lời cô.

_ Đó là chuyện riêng của em và Nhiếp tiên sinh! Anh là người ngoài tốt nhất là không cần biết quá nhiều!

_ Tôi hiện tại đang là gái bao cao cấp của Nhiếp Phong!

Thanh âm như ngọn lửa cháy mãnh liệt vang lên, Lam Nghi còn chẳng thèm hạ tone giọng của mình xuống, mặc kệ những ánh mắt xung quanh đang tò mò nhìn mình.

Kính Hàm nhìn Lam Nghi giống như một con báo hoang chưa được thuần hóa, bàn tay lùa lên mái tóc xoăn dày dặn vuốt ngược nó ra sau, để lộ ra gương mặt cá tính tuyệt đẹp…

Lam Nghi ngồi thụp xuống, giữa phố xá đông đúc…Vòng tay cô ôm chặt lấy cơ thể mình, mái tóc xõa dài che đi gương mặt của cô…

_ Nhân viên cấp cao cái nỗi gì chứ? Nực cười…! Chẳng qua hắn muốn tìm một nơi riêng tư bí mật, đem tôi nhốt vào trong đó, biến tôi thành con búp bê tình d*c trong tủ kính của riêng hắn, để hắn tha hồ thỏa mãn nhu cầu biến th*i của bản thân mà thôi!

Từng lời, từng lời của Lam Nghi vang lên, dường như chẳng còn ngần ngại sự chú tâm đánh giá của những người xung quanh nữa.

Kính Hàm nhìn vào đôi mắt u sầu của Lam Nghi, đằng sau vẻ ngông cuồng bất cần ấy của cô là cả một nỗi cô đơn lạc lõng tới héo mòn.

Lam Nghi ngước mắt nhìn Kính Hàm, nụ cười nửa miệng u buồn nở trên khóe môi.

_ Bây giờ thì ngài biết rồi đấy….tôi chỉ là một con đi*m mà thôi! Vậy nên ngài chẳng cần phải lịch thiệp như thế làm gì đâu! Biết đâu sau khi Nhiếp Phong chán tôi, ngài sẽ lại là người tiếp theo bao nuôi tôi thì sao?



Lam Nghi nhướn mày hỏi Nhiếp Phong, nụ cười quyến rũ nở trên đôi môi căng mọng đầy đặn, khoe ra hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.

Ánh mắt vừa hoang dại vừa nổi loạn của Lam Nghi nhìn xoáy vào Kính Hàm, như thể chờ đợi một sự phản ứng nào đó từ phía anh…

Nhưng người đàn ông trước mặt dường như chẳng hề bị những lời nói trong lúc giận dữ của Lam Nghi làm cho xao động. Ánh mắt của anh vẫn dịu dàng như thế, và cử chỉ vẫn ôn nhu như thế, tiến gần về phía cô.

_ Được rồi! Em cứ đứng dậy trước đã!

Bàn tay của Kính Hàm vươn ra trước mặt, Lam Nghi cau mày nhìn Kính Hàm...

_ Thôi nào….

Giọng nói quá mức dịu dàng, quá mức trầm ấm, giống như một làn hơi ấm áp bủa vây. Lam Nghi nhìn bàn tay vẫn kiên định trước mặt, chần chừ một lúc…rồi cuối cùng vẫn đặt lòng bàn tay vào tay anh.

Khi Kính Hàm kéo cô dậy, Lam Nghi lập tức ngửi thấy một mùi hương thơm vô cùng dễ chịu…

Mùi Hổ phách nồng cháy!

Kính Hàm mỉm cười nhìn Lam Nghi, thanh âm dịu dàng như làn nước, không nhanh, không chậm nói với cô…

_ Trước mắt cứ để anh đưa em tới căn hộ mà Nhiếp tiên sinh đã mua cho em. Sau đó nếu em không thích điều gì thì có thể nói lại với ngài ấy nhé!

Lam Nghi thật sự quá khó hiểu trước sự bình tĩnh tới đáng sợ của Kính Hàm. Người đàn ông này giống như một mũi tên đã rời khỏi cánh cung vậy, trong đầu anh dường như chỉ có duy nhất một ý niệm là hoàn thành thật tốt mọi nhiệm vụ được giao. Mặc kệ cho Lam Nghi có dằn dỗi tới mức nào, Kính Hàm vẫn chẳng hề bị sự vật mình vật mẩy của cô đả động tới…

Và Lam Nghi cũng không hiểu tại sao cô lại có thể ngoan ngoãn tới vậy mà đi theo Kính Hàm.

Khi chiếc taxi dừng lại trước mặt hai người, trước khi Lam Nghi kịp phản ứng, Kính Hàm đã rất nhanh mở cửa xe cho cô.

Cánh tay dài mạnh mẽ của anh đặt ở trên thành cửa, cẩn thận che cho cô khỏi bị va đầu khi đi qua.

Cử chỉ quan tâm thế này…là lần đầu tiên Lam Nghi nhận được.

Lúc cô bước vào xe, thanh âm khàn nhẹ vang lên như một làn gió thoảng.

_ Cám ơn anh…

****

Chiếc xe yên lặng lướt đi, với những ánh đèn neon chói mắt in qua cửa kính. Thành phố Thượng Hải hiện lên trong mắt Lam Nghi thật phồn hoa, thật tráng lệ, nhưng cũng thật cô tịch, âm u…

Lam Nghi và Kính Hàm ngồi cùng một băng ghế, mùi hổ phách ấm áp lan tỏa trong không gian hẹp, không hề bức bối mà lại vô cùng bình yên, khiến cho trái tim đầy tổn thương của Lam Nghi bỗng nhiên cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Chiếc xe dừng lại ngay lúc Lam Nghi không ngờ tới nhất. Kính Hàm trả tiền và bước xuống mở cửa cho Lam Nghi, trước mặt là một quán mì vằn thắn nườm nượp người ra kẻ vào.

Lam Nghi nhìn tấm biển hiệu, hồ nghi nhìn Kính Hàm rồi bật cười.



_ Hóa ra Nhiếp Phong vẫn muốn sau này tôi có thể nối nghiệp mẹ tôi, mở một quán mì...Chắc hắn lo cho tương lai sau này khi hắn chán tôi và đá tôi ra lề đường, tôi cũng không bị chết đói!

_ Đừng nghĩ xấu về Nhiếp tiên sinh như thế, Lam Nghi. Mặc dù anh biết giữa em và ngài ấy có khúc mắc rất khó hóa giải, nhưng ngài ấy không xấu như em nghĩ đâu!

Kính Hàm dịu dàng nói với Lam Nghi, thanh âm ấm áp như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.

_ Thật ra anh thấy gương mặt em có chút mệt mỏi, hơn nữa em lại dễ cáu gắt…Anh đoán là ngày hôm nay có thể em chưa ăn gì. Quán ăn này tuy không lớn, nhưng đồ ăn rất ngon. Em thử một chút xem sao? Biết đâu lại hợp khẩu vị.

Lam Nghi ngỡ ngàng nhìn Kính Hàm, bàn tay cô khẽ khàng siết chặt bao tử rỗng đang âm ỉ kêu của mình.

****

Bát mì nóng hổi được bày ra trước mặt, lúc này Lam Nghi mới thấy cô đói hơn mình tưởng. Ánh mắt lẳng lặng quan sát Kính Hàm lau sạch sẽ đũa muỗng cho cô.

_ Sủi cảo ở đây làm rất ngon…em ăn thử đi!

Sự dịu dàng của Kính Hàm khiến cho Lam Nghi bỗng nhiên cảm thấy thật ấm áp…

Vị mỳ cũng trở nên thật ngọt ngào.

_ Mẹ em nấu sủi cảo cũng ngon lắm!

Thanh âm của Lam Nghi vang lên, chất giọng khàn nhẹ rất quyến rũ…Kính Hàm ngẩng đầu nhìn cô vừa lẳng lặng ăn mỳ vừa nói với anh…Cho dù gương mặt của Lam Nghi vẫn lãnh cảm như thế…nhưng dường như cũng không còn sự e dè xa cách như trước.

_ Lam Nghi này….

Chất giọng trầm ấm của Kính Hàm vang lên, và Lam Nghi ngước mắt nhìn anh.

Đôi mắt ấy rất ấm áp, rất ôn nhu, rất yên bình…

_ Sau này em cũng đừng khắc nghiệt với bản thân mình quá…Cuộc sống đã đủ khó khăn rồi, đối xử với bản thân mình tốt một chút…!

Câu nói nồng ấm vang lên, không hiểu sao lại khiến cho sống mũi Lam Nghi nghẹt lại.

Vị mị trong miệng cũng trở nên mặn đắng….

Lam Nghi vội vàng cúi xuống, móng tay bấu chặt lấy bàn tay mình…và điên cuồng nhét từng miếng sủi cảo lớn vào miệng tới nghẹn ứ, cố sống cố chết nhai nhai nuốt nuốt…

Cô không được khóc!

Nhất định không được khóc!

Kính Hàm nhìn Lam Nghi mạnh mẽ nuốt nước mắt vào trong…không kìm được, nặng lòng thở dài….

Mỳ vằn thắn hôm nay…bỗng nhiên trở nên thật khó ăn biết bao!