Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình

Chương 26: Tương kế tựu kế




Khách sạn Le Miel nằm trong tổ hợp 6 khách sạn đẳng cấp 6 sao được Tập đoàn Tề thị đầu tư, được mệnh danh là Con mắt Đại Dương của Thành phố Thượng Hải. Tập đoàn Tề thị là một trong những Tập đoàn tài chính lớn mạnh nhất Châu Á, có thể sánh ngang với vị thế của Lôi thị.

Mà vị chủ nhân của Tập đoàn Tề thị đó nghe nói là một người đàn ông vô cùng bí ẩn, so với tính cách của Lôi Triệt dường như còn mơ hồ xa cách hơn, khó đoán khó định hơn…Người ta đồn rằng Tề tổng là một người đàn ông trên 35 thập phần ưu tú, từ đường nét tinh tế trên gương mặt đến hình dáng thân thể cao lớn mạnh mẽ đều không thể tìm ra một điểm không hoàn hảo...Người ta còn đồn rằng, thật ra thân thế thật của Tề tổng không phải chỉ đơn giả là Thương gia, mà thật ra hắn ta còn là Lão đại của một Tổ chức Sát thủ mang tên Phi Điểu – một trong những Tổ chức ngầm lớn mạnh nhất Châu Á, có thể đủ tầm cỡ sánh ngang với Hội Tam Hoàn.

Quán Bar Curacao sang trọng nằm trong khách sạn Le Miel, khuôn viên khép kín với những thư phòng riêng biệt bài trí sang trọng và riêng tư tuyệt đối dành cho những vị khách yêu thích sự bí mật…giống như Lôi Triệt, giống như Tề tổng…và giống như Nhiếp Phong.

Trong phòng thưởng rượu quen thuộc, Nhiếp Phong ngả người ra nệm ghế màu đỏ sang trọng, đôi chân thon dài của hắn gác lên nhau, hàng mi lông mày cau nhẹ, đôi mắt thông tuệ tinh anh điềm tĩnh trầm lặng chăm chú vào những trang sách đang đặt trên đùi mình, bàn tay trái lật giở từng trang sách, tay phải nhấc ly rượu lên môi nhấp nhẹ, phong thái ưu nhã thu hút, như thể Nhiếp Phong đang đắm chìm vào một thế giới khác của riêng hắn, ngay cả trong không gian riêng tư tuyệt đối thế này….

Từng cái nhíu máy, từng nhịp lướt ngón tay trên trang giấy để lật dở những trang sách…Nhiếp Phong càng điềm tĩnh tự tại, lại càng khiến người khác áp lực xao xuyến…Đằng sau sự thân thiện lịch thiệp ấy dường như là một điều gì đó rất thu hút, khiến phụ nữ khao khát muốn một lần được đặt chân tới phía sau làn ranh giới tách biệt của hắn…Rút cuộc có biết bao nhiêu bí ẩn….?

_ Cậu đến muộn!

Ánh mắt vẫn tập trung vào trang sách, đột nhiên nét môi hoàn hảo của Nhiếp Phong nở ra nụ cười đẹp mê hồn, có chút ngạo mạn rất đặc trưng của hắn.

Không gian rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức một tiếng thở dài cũng trở nên chói tai…Vậy mà người đàn ông vừa bước chân vào trong căn phòng lại hoàn toàn chẳng hề gây ra một tiếng động, ngay cả tiếng mở cửa cũng không, tiếng bước chân…cũng không!

Nhiếp Phong gập quyển sách lại, đặt lên trên bàn, vui vẻ nhìn người đàn ông có thân hình tỉ lệ tam giác vàng kia đang điềm tĩnh cởi áo vest. Thân thể bất phàm cùng nội lực của người luyện Triệt quyền đạo lâu năm khiến từng động tác của hắn, dù là nhỏ nhất, đều không hề phát ra bất kì một tiếng động nào...

_ Lôi Triệt uống nhiều rượu quá, mình không an tâm, đợi hắn chợp mắt, phân phó công việc cho Ngô Lỗi xong rồi mới tới được!

Thanh âm trầm thấp, sâu thẳm, tựa như tiếng gió thổi qua những tán rừng sâu vang lên, đôi mắt đen thẫm lạnh lẽo, nét môi kiêu bạc, phong thái sang trọng như thể những bậc quý tộc Phương Tây, âu phục Italia cắt may hoàn hảo ôm sát lấy thân hình tam giác vàng đẹp tới nghẹt thở - người đàn ông quá mức ưu tú này chính là Tề tổng của Tổ chức Tề thị - Lão đại của Tổ chức sát thủ Phi Điểu - Tề Yến Thanh.

_ Chilvas hay Cognac?

_ Không…mình không uống! Mùi rượu của Lôi Triệt khiến mình đau đầu!

Tề Yến Thanh xoa xoa ấn đường của mình, có chút mệt mỏi ngồi xuống….Không gian lập tức ngập tràn mùi gỗ Tuyết tùng sang trọng chỉ thuộc về riêng hắn.

_ Lại mất ngủ à?

Nhiếp Phong hỏi Tề Yến Thanh, nhìn hắn cau mày gật đầu…âm thanh trầm thấp vang lên.

_ Ừ…

_ Nếu cậu không chịu chữa trị chứng bệnh mất ngủ của cậu thì sớm muộn cậu cũng bị suy nhược thần kinh…Vốn dĩ đã tâm thần phân liệt lại còn mắc thêm bệnh điên nặng nữa thì kiếp này coi như bỏ!

Nhiếp Phong nửa đùa nửa thật, nhàn nhã lên tiếng….

Dám nói như vậy với Tề Yến Thanh…Thứ nhất chỉ có Lôi Triệt! Thứ hai….chính là Nhiếp Phong!

Người đàn ông đáng sợ bên cạnh bật cười, buông những ngón tay thon dài tuyệt đẹp xuống, thở một hơi dài…

Chứng mất ngủ của hắn không phải là loại bệnh có thể dùng thuốc…mà là tâm bệnh!

Muốn chữa ư….chắc chỉ có…một cách!

Nụ cười đầy ẩn ý hiện trên khóe môi khắc nghiệt của Tề Yến Thanh, Nhiếp Phong đảo mắt nhìn hắn, thong thả lên tiếng.

_ Con người nham hiểm cậu lại nghĩ ra cái gì xấu xa hay sao mà cười thấy sởn gai ốc vậy?

_ Nghĩ đến “vị thuốc” có thể chữa được chứng mất ngủ của mình!

Nhiếp Phong bật cười, ngả người ra ghế, chụm những ngón tay thon dài vào nhau…giọng nói tinh tế như tiếng đàn Dương cầm vang lên như có như không.

_ Vậy đã nghĩ ra cách gì để “bào chế thuốc” chưa?

Tề Yến Thanh trầm lặng lắc đầu, nhẹ giọng trả lời.

_ Tạm thời chưa nghĩ ra!

Ánh nhìn thông tuệ của Nhiếp Phong đột nhiên lại trở nên vô cùng thâm hiểm, cái nhìn sắc lạnh toan tính thoáng hiện lên rất nhanh trong lòng mắt sâu thẳm của hắn rồi tan biến như sương khói mong manh, như thể chưa từng tồn tại.

_ Mình đang nghĩ đến chuyện không biết khi Giai Kỳ tỉnh lại…cô ấy liệu có kiện Lôi Triệt về tội xâm phạm tinh thần, tính mạng, tài sản của công dân hay không? Nếu như cô ấy kiện Lôi Triệt…mình sẽ kiếm được một khoản tiền kha khá từ lão già giàu sụ đó!

_ Nói Luật sư của các cậu đều là những kẻ hút máu quả không sai…Luật sư càng giỏi thì càng tàn nhẫn! Còn loại như cậu thì biến thành Ma cà rồng rồi!

_ Lâu lắm rồi mới được Tề tiên sinh khen một câu, Nhiếp Phong tôi thật sự rất vinh hạnh! Để đáp lại đặc ân to lớn của cậu, mình có một cách có thể giúp cậu “bào chế thuốc” đấy! Muốn nghe thử không?



Thanh âm tinh tế vang lên, tràn đầy sự tự tin cao ngạo, như có như không khiến Tề Yến Thanh lập tức bị thu hút…

Lòng mắt sâu thẳm của Nhiếp Phong ánh lên cái nhìn sắc bén, và hắn nhẹ giọng tao nhã thì thầm với Tề Yến Thanh.

_ Tề tiên sinh…Giai Kỳ của Lôi Triệt uống thủy ngân tự tử, đối với Lôi Triệt có thể là tai họa, nhưng đôi với chúng ta có thể là cơ hội đấy!

_ Tức là như thế nào?

Tề Yến Thanh càng cau mày thắc mắc, nụ cười trên môi của Nhiếp Phong càng sâu, giống như khiến Tề Yến Thanh rối trí là điều thú vị nhất trên đời!

_ Tương kế tựu kế!

Nhiếp Phong gõ nhẹ ngón tay vào nhau, nụ cười nở rộng nhìn đầu mi tâm của Tề Yến Thanh cau lại càng lúc càng sâu đậm.

_ Tề Yến Thanh ơi là Tề Yến Thanh…ngày thường cậu gian manh nham hiểm bao nhiêu, tại sao cứ đến chuyện của Tiểu bạch thỏ nhà cậu là IQ giảm xuống mức 0 vậy?

Nhiếp Phong vờ như chán nản, buông lời mỉa mai chói gắt, khiến cho Tề Yến Thanh hít vào một hơi dài…

Đúng là Nhiếp Phong nói đúng, Tề Yến Thanh vốn dĩ vô cùng thông minh, nhưng mỗi khi xử lý vấn đề liên quan đến cô ấy…là hắn hoàn toàn rối trí!

Nhìn gương mặt cau lại đầy tâm trạng của hắn, Nhiếp Phong cũng phải động lòng trắc ẩn, tận tình nhẹ giọng giải thích.

_ Nếu như cậu để Tiểu bạch thỏ nhà cậu biết được chuyện Giai Kỳ uống thủy ngân tự tử bằng cách bẻ nhiệt kế, rồi giả như chính bản thân cậu không hề nói cho cô ấy biết, từ từ lẳng lặng quan sát ở phía sau, biết mà làm như không biết, tương kế tựu kế vẽ đường cho Tiểu bạch thỏ nhà cậu đi tới đúng điều mà cậu mong muốn…Hiểu ý mình không?

Lòng mắt trầm lắng của Tề Yến Thanh lập tức lóe sáng, nụ cười trên đôi môi của hắn nở rộng ra như thể hắn vừa tìm ra một kho tàng vô giá…

Nhiếp Phong búng ngón tay vào nhau, ngả người ra ghế, đủng đỉnh nói.

_ Thấy không…đơn giản mà!

Mặc dù nụ cười vẫn nở rộ trên môi, Tề Yến Thanh vẫn không thể ngừng được mà lắc đầu cảm thán.

_ Nhiếp Phong…cho dù mình có là bạn cậu thật…nhưng mình cũng không thể không nói cậu quả thật thâm hiểm hơn cả sói!

_ Vậy cậu nghĩ làm cách nào mà mình xử lý êm được mấy mỡ rắc rối “nho nhỏ” mà cậu và Lôi Triệt thi nhau gây ra hả?

Nhiếp Phong nhướn mày lạnh lùng hỏi…đảo mắt khi tiếng cười trầm thấp của Tề Yến Thanh vang lên.

_ Nhiếp Phong! Mình phải trả ơn cậu chuyện này mới được…nói đi cậu thích gì nào? Xe hay du thuyền? Hay cổ phiếu?

_ Kính Hàm!

Câu trả lời của Nhiếp Phong vang lên, khiến cho không gian vui vẻ lập tức đông cứng lại.

Cái nhìn của Tề Yến Thanh từ từ chuyển sang lạnh lẽo, nụ cười trên khóe môi của hắn cũng thu dần lại…

Nhiếp Phong đối diện với gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ của Tề Yến Thanh, vui vẻ mỉm cười…Đúng là chỉ có hắn sau khi chọc tức Lôi Triệt hay Tề Yến Thanh mà vẫn có thể ung dung mỉm cười như thế, đổi lại là người khác thì chỉ nhanh chóng tìm chỗ mà chạy trốn!

_ Sao nào? Mình giúp cậu có được mỹ nhân, thì cũng phải nhận được phần thưởng xứng đáng chứ? Cậu đã có báu vật thì cũng phải đánh đổi bảo kiếm…làm người không nên tham lam quá, đâu thể có một lúc hai bảo vậy được!

Lòng mắt của Tề Yến Thanh trở nên vô cùng đáng sợ, khiến cho Nhiếp Phong thích thú cười lớn.

_ Thôi…mình đùa đấy Tề tiên sinh, đừng có nghiêm túc như thế chứ! Cậu đúng là chẳng thú vị gì cả!

_ Nhiếp Phong cậu đối với chuyện này biết đùa từ khi nào thế?

Câu hỏi của Tề Yến Thanh khiến nụ cười đang nở rộ trên môi Nhiếp Phong khẽ thu hẹp lại….lòng mắt sâu thẳm của hắn liếc qua gương mặt cao ngạo của Tề Yến Thanh, và thanh âm tinh tế ưu nhã vang lên.

_ Đúng là cậu hiểu mình đến từng chân tơ kẽ tóc…Đúng! Mình đối với chuyện Kính Hàm của cậu hay Ngô Lỗi của Lôi Triệt chưa bao giờ là đùa! Vậy nên giữ cánh tay phải của mình cho chắc vào, đừng để một ngày bị mình cướp mất!

Lòng mắt lạnh lẽo của Tề Yến Thanh nheo chặt lại, nhìn vào gương mặt điển trai thách thức của Nhiếp Phong….nụ cười nửa miệng cao ngạo khắc lên khóe môi khắc nghiệt…

_ Được rồi…để rồi xem…!

Hai người đàn ông – Một bên cao ngạo bất phàm – Một bên thông tuệ khó lường ngấm ngầm đối dầu thách thức nhau, khiến cho người ta bất giác nhớ đến bức họa Long Tranh Hổ Đấu!

Ting!



Nếu như không có tiếng báo tin nhắn đột ngột vang lên, thì không biết Tề Yến Thanh và Nhiếp Phong còn ngấm ngầm đối đầu nhau tới mức nào.

Tề Yến Thanh là người phá vỡ ranh giới trước, hắn rời mắt khỏi gương mặt điển trai của Nhiếp Phong, lạnh lùng rút điện thoại trong túi áo khoác ra.

Rà những ngón tay trên màn hình điện thoại, đột nhiên một hàng chữ đập vào mắt Tề Yến Thanh khiến nụ cười trên môi của hắn nở ra chói mắt.

_ Nhiếp Phong….xem ra cậu không thể lấy Kính Hàm của mình được rồi!

_ Là sao?

Nhiếp Phong thủng thẳng khẽ hỏi, vẫn không để ý đến nụ cười quá mức ẩn ý của Tề Yến Thanh khi hắn đủng đỉnh rà tay trên màn hình điện thoại.

_ Cậu biết không Nhiếp Phong! Khác sạn Le Miel của mình chuyên phục vụ những vị khách cấp cao trong cũng như ngoài nước. Bình thường nếu là phòng tiêu chuẩn thì không sao, nhưng nếu là phòng Tổng thống, phòng thương gia hay phòng VIP thì khách sử dụng phải được báo cáo ngày đặt phòng, gồm bao nhiêu người…

Nhiếp Phong bắt đầu chú ý dần đến Tề Yến Thanh, phần lớn là vì thanh âm đủng đỉnh quá mức ý tứ khiến hắn có chút kì lạ.

_ Trong số những vị khách quen của Le Miel, có một gã tên là Kiều Chấn Vũ. Gã này là quan chức cấp cao của Thành phố, cậu có biết không?

Việc Tề Yến Thanh đích thân giới thiệu thể loại người như vậy cho Nhiếp Phong thế này quả thực là đếm trên đầu ngón tay. Tề Yến Thanh vốn dĩ là người khó gần, những người mà hắn giao tiếp xã giao còn đếm trên đầu ngón tay, vậy mà hôm nay lại đặc biệt đề cập tới tên họ Kiều đó, khiến cho Nhiếp Phong có chút nghi hoặc.

_ Kiều Chấn Vũ….Một vài lần họp cùng với lãnh đạo thành phố hình như cũng có gặp qua ông ta, nhưng mình chưa bao giờ giao tiếp… Sao vậy?

_ Gã này luôn xây dựng hình tượng mình là một người đàng hoàng chính trực, có một gia đình hạnh phúc, thân thiện gần dân….Nhưng thực chất sau lưng là một kẻ suy đồi bệnh hoạn. Hắn lựa chọn khách sạn của mình vì sự bảo mật thông tin riêng tư, phục vụ cho thú vui của gã!

Tề Yến Thanh nhẹ nhàng nói gần nói xa với nụ cười vẫn không tắt ở khóe môi.

_ Gã ta luôn đến đây với những cô gái khác nhau, và luôn đặt phòng VIP 909….để làm gì thì chắc cậu cũng biết. Thật ra bình thường mình chẳng có thời gian để tâm đến mấy chuyện bẩn mắt này...nhưng mà bản báo cáo ngày hôm nay có chút thú vị….

Ngón tay của Tề Yến Thanh dừng lại trên màn hình, và tiếp sau đó bàn tay đẹp mắt của hắn nhấc chiếc điện thoại đặt nó xuống trước mặt Nhiếp Phong.

_ Tên của cô gái sẽ tới cùng với gã đó….khiến mình cảm giác có chút thân quen…

Nhiếp Phong theo ánh nhìn đầy tà mị của Tề Yến Thanh, lẳng lặng quan sát màn hình điện thoại.

Và ngay lập tức, tại dòng tên khách…hai từ “Lam Nghi” được in đậm như đập vào mắt hắn, khiến cho trái tim của hắn đứng khựng lại…

Mồ hôi nóng lạnh đột nhiên túa ra nơi bàn tay, Nhiếp Phong cũng không hiểu cảm giác xa lạ đang đột ngột ập tới này gọi tên là gì….nhưng thật sự khiến cho hắn choáng váng…

Thanh âm xa gần của Tề Yến Thanh thoáng chút mỉa mai vang lên, càng khiến cho bầu không khí xung quanh Nhiếp Phong cô đặc lại.

_ Lam Nghi….sao cảm giác thấy giống giống tên của người con gái đã từ chối thẳng thừng lời đề nghị hết sức lịch thiệp của Nhiếp đại luật sư đây nhỉ? Mà họ Lam…hình như cũng không phổ biến lắm thì phải!

Nhiếp Phong nghiến chặt răng lại….ngón tay hắn lướt trên màn hình, dừng lại ở số điện thoại của Kiều Chấn Vũ…

Lòng mắt sâu thẳm của hắn thoáng lên một chút thiếu lí trí…Nhiếp Phong lập tức đứng phắt dậy, bỏ lại một câu khô khốc.

_ Mình có việc! Mình đi trước!

Tề Yến Thanh nhàn nhã tựa lưng vào ghế rộng, đủng đỉnh nhìn theo bóng lưng vội vã của Nhiếp Phong, thở ra một hơi dài…

_ Phàm trên đời nếu đã rơi vào lưới tình rồi, thì ai cũng sẽ ngu đi thôi….!

****

Nhiếp Phong nhìn gã đàn ông béo núc hói đầu trước mặt, cảm giác buồn nôn lợm giọng dâng lên trong cổ họng….những ngón tay của hắn siết chặt lại để cố gắng khiến bản thân bình tĩnh.

Câu chuyện của Lão Kiều kể cho hắn cứ ong ong trong đầu như tiếng ong bay, khiến cho đầu óc Nhiếp Phong không thể nghĩ ngợi được gì cả…Hai từ Lam Nghi cứ ám ảnh bủa vây tâm trí hắn, chập chờn như một bóng ma…

Một ý nghĩ loe lên trong đầu...bỗng nhiên Nhiếp Phong thấy thật nực cười...Lúc trước hắn nói với Tề Yến Thanh về tương kế tựu kế...Giờ hoá ra chính hắn cũng phải dùng tới kế này!

Nhiếp Phong lên tiếng….không hiểu tại sao chính bản thân mình cũng không thể nghe thấy chính thanh âm giọng nói của mình nữa.

_ Tôi có thể khiến cho ông mất chức…nếu như chuyện này lộ ra ngoài! Toàn bộ danh vọng tiền tài của ông sẽ hóa thành tro tàn, ông sẽ thân bại danh liệt, và hơn cả như thế nữa….nếu ông không nghe lời tôi!

Rít lên qua hàm răng nghiến chặt, Nhiếp Phon nghẹn họng gần như run lên vì tức giận xộc thẳng lên não…

_ Tôi muốn ông giao lại cuộc hẹn người phụ nữ đó cho tôi…và biến mất vĩnh viễn khỏi tầm mắt của tôi và của cô ấy! Nếu không….tôi sẽ cho ông biết thế nào là hối hận vì đã sinh ra trên đời!