Tổng Tài Tàn Khốc: Cưỡng Tình

Chương 16: Tự tử




Màn hình lớn đang chiếu cảnh một phòng họp rộng lớn và sang trọng, những vị thương nhân người Anh đạo mạo đang chăm chú dồn ánh mắt về phía người đàn ông kiêu hãnh tự tin có đôi mắt sâu thẳm thông tuệ đang chăm chú đọc chồng văn kiện cao tới dọa người trước mặt. Phong thái điềm đạm ung dung mà thu hút, tưởng chừng như chỉ cần một cái nhíu mày ưu tư cũng sẽ khiến phái nữ cuồng si.

Xoa xoa hai đầu ngón tay thon dài, Nhiếp Phong hít vào một hơi dài rồi chầm chậm thở ra…trầm mặc đặt tập hồ sơ xuống bàn.

_ Ngài Nhiếp…không biết sau khi đọc tài liệu của công ty chúng tôi thì ý kiến của ngài thế nào? Liệu chúng tôi có cơ hội đầu tư vào Thượng Hải hay không?

Vị chủ tịch công ty hỏi Nhiếp Phong bằng chất giọng Anh chuẩn mực. Những người lãnh đạo các công ty nước ngoài nếu muốn đầu tư vào Đại lục thường rất thích làm việc cùng với Nhiếp Phong, chính là có hai nguyên nhân..

Thứ nhất là tầm hiểu biết Luật pháp Đại lục và Luật pháp Quốc tế của hắn vô cùng sâu rộng, giống như thể cả có cả một thư viện về Luật pháp chứa đựng trong con người hắn, khiến cho người nếu là thân chủ của hắn thì vô cùng an tâm tin tưởng, nhưng nếu là đối thủ của hắn thì vô cùng vị nể sợ hãi…

Thứ hai là khả năng ngoại ngữ thành thục chẳng khác gì người bản xứ của hắn, chẳng cần nói qua phiên dịch như những người luật sư khác, vừa rườm rà vừa bất tiện…vì đôi khi có những bí mật kinh doanh bọn họ không muốn để quá nhiều người biết tới…

_ Dựa theo hồ sơ đăng kí kinh doanh của công ty ngài thì việc đầu tư vào Thượng Hải không có gì khó khăn. Nhưng điểm khúc mắc ở đây là ngài muốn xây dựng nhà máy trên khu đất vàng của thành phố. Khu đất này hiện tại đã được quy hoạch cho một dự án khác do Chính phủ đầu tư, để thay đổi quy hoạch không phải là đơn giản!

_ Ngài Nhiếp! Chúng tôi biết chuyện này khó khăn, chính vì khó khăn nên tôi mới không tìm tới những vị luật sư tầm phào khác mà phải nhờ đích thân ngài!

Nhiếp Phong khẽ mỉm cười, ánh mắt thông tuệ lướt trên tập hồ sơ, thanh âm trầm thấp vang lên vô cùng tự tin…

_ Giải quyết vấn đề này khó khăn thì rất khó khăn, nhưng nếu nói đơn giản…thì cũng khá đơn giản…!

_ Cụ thể là thế nào mong ngài Nhiếp có thể nói rõ được không?

_ Thật ra khu đất đó nằm trong quy hoạch cũng chỉ mới trên giấy tờ của Bộ xây dựng, chưa ra quyết định chính thức, mà thường những dự án của Chính phủ có tiến độ giải ngân khá chậm. Vậy nên nếu muốn sở hữu khu đất vàng đó, chúng ta có thể làm hồ sơ xin thuê đất với thời hạn từ 20 đến 50 năm tùy vào độ lớn của hạng mục công trình….Với số vốn đầu tư này của ngài tôi nghĩ là…

_ XIN LỖI CÔ! CÔ KHÔNG THỂ ĐƯỜNG ĐỘT VÀO ĐÂY ĐƯỢC!

_ CÔ KIA! CÔ KHÔNG CÓ LỊCH HẸN TRƯỚC VỚI NGÀI NHIẾP CÔ KHÔNG ĐƯỢC PHÉP VÀO!

_ BẢO VỆ! BẢO VỆ! LÔI CÔ TA RA MAU LÊN!

Tiếng ồn ào náo động ngắt lời Nhiếp Phong, tiếng đuổi bắt rầm rập vang lên vọng qua cả cánh cửa đóng kín…

RẦM!

Tiếng va chạm rất mạnh vang lên ngoài cánh cửa khiến những vị thương nhân trên màn hình cũng bị làm cho hoảng loạn…Nửa giây sau, cánh cửa bật tung ra.

Lòng mắt an tĩnh của Nhiếp Phong lập tức ánh lên một tia ngạc nhiên…

Người mà hắn không nghĩ tới khả năng sẽ gặp được nhất lại đột ngột xuất hiện…mà lại theo một cách kinh ngạc nhất!

Lam Nghi ùa vào trong phòng, mái tóc xoăn xoa tũng tung lại càng trở nên hoang dại, đôi mắt sâu thẳm như lửa cháy, bờ môi căng mọng hé mở trong cơn kích động…Cô lao vào trong phòng của Nhiếp Phong hung dữ như một con báo con, theo sau là cả một đoàn bảo vệ lẫn nhân viên của Công ty đang gào thét inh ỏi.

Mặc kệ cho tiếng động điên cuồng vọng tới sau lưng, Lam Nghi vội vã lao về phía Nhiếp Phong…và trước khi bả vai cô bị bàn tay to lớn của gã bảo vệ túm chặt lấy…những ngón tay nhỏ nhắn của cô đã nắm một lấy cô tay áo của Nhiếp Phong.

_ RA! MAU RA KHỎI ĐÂY NGAY!

Gã bảo vệ hét lên với Lam Nghi, không khoan nhượng kéo mạnh bả vai cô giật ngược ra sau…

Bàn tay của cô tuột khỏi cổ tay áo của Nhiếp Phong, những đầu ngón tay mảnh mai của Lam Nghi trượt trên m* bàn tay của hắn, chạm lên những đầu ngón tay mạnh mẽ của hắn…

Trong khoảng khắc…khi lòng mắt an tĩnh của Nhiếp Phong chạm vào lòng mắt hoang dại khắc khoải của Lam Nghi…thế gian xoay xung quanh chợt trở nên thật an tĩnh…



Mái tóc buông lơi rủ xuống bên gương mặt cá tính, đôi môi đầy đặn bật mở hoang dại…và sự cầu mong ánh lên trong ánh mắt rực như lửa cháy…

Đột nhiên khóe môi của Nhiếp Phong ẩn lên một nụ cười thoảng như gió bay…

_ Dừng tay!

Thanh âm trầm thấp vang lên ngay khi gã bảo vệ thô bạo kéo Lam Nghi ra đến cánh cửa. Lòng mắt dữ dội của Nhiếp Phong nhìn thẳng vào đám người phía trước, lạnh lùng lên tiếng.

_ Cô ấy là thân chủ của tôi!

Bốn từ “thân chủ của tôi” vang lên khiến cho đám người đang chộn rộn xung quanh bủn rủn cả chân tay. Tên bảo vệ vội vàng buông bả vai của Lam Nghi ra, cuống quýt rối loạn, thiếu điều bủn rụn quỳ xuống mà xin lỗi cô.

Những người được công ty của Nhiếp Phong nhận là luật sư bào chữa đều là những người thân thế không hề đơn giản…Cô gái này còn là thân chủ của chính Tổng giám đốc Nhiếp….là người không thể động vào!

Xong đời rồi! Lần này bọn họ có mắt mà không thấy núi thái sơn…Tới số rồi!

_ Xin lỗi Tổng giám đốc! Xin lỗi tiểu thư! Tại tiểu thư đây đột ngột chạy vào công ty, xông tới phòng làm việc của ngài mà không có lịch hẹn trước nên chúng tôi mới…

_ Ra ngoài đi!

Nhiếp Phong không đợi cho người của hắn giải thích xong xuôi, đôi mắt hắn giờ chỉ tập trung vào gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm của Lam Nghi, lạnh lùng đuổi người.

Đám nhân viên bối rối lục đục kéo ra ngoài, tiếng cửa đóng vừa đóng vội sau lưng…Lam Nghi đã vội vàng bước tới…bàn tay trầy xước vì va chạm với đám người vừa nãy run run đặt điện thoại lên bàn của Nhiếp Phong.

_ Nhiếp tiên sinh…Tôi đã cố gắng gọi cho ngài như không được…Ngài hãy giúp em gái tôi dừng chuyện này lại!

Thanh âm khàn nhẹ như lửa cháy của Lam Nghi vang lên khẩn cầu. Nhiếp Phong cau mày lật điện thoại lên…trên màn hình hiện lên hàng chục cuộc điện thoại nhỡ…và tên của cô đứng đầu danh sách dài dằng dặc.

Vì sáng nay hắn có buổi họp quan trọng với Công ty lớn tại Anh nên đã tắt chuông điện thoại…không ngờ lại xảy ra chuyện.

_ Chờ tôi một chút!

Nhiếp Phong âm trầm nói với Lam Nghi, sau đó hướng mắt về phía màn hình nơi những thương gia sang trọng đang nhốn nháo không hiểu chuyện gì xảy ra, nói một cách nóng vội.

_ Xin lỗi các ngài! Tôi có chút việc riêng cần giải quyết! Buổi họp ngày hôm nay xin phép được lùi lại sau! Thư kí của tôi sẽ thông báo đến các ngài lịch họp sớm nhất! Tạm biệt!

Nhiếp Phong chạm nhẹ lên mặt bàn và màn hình vụt tắt.

_ Chuyện gì vậy Lam Nghi?

_ Video nhạy cảm của em gái tôi không hiểu tại sao sáng nay tràn ngập trên mạng xã hội…Ngài có thể làm cách nào ngăn việc này lại hay không?

Thanh âm run run của Lam Nghi vang lên…Cô nuốt khan trong cổ họng, cố nén cơn đau đang âm ỉ nhói lên nơi bả vai bị tên bảo vệ đẩy mạnh vào cánh cửa gỗ lúc nãy…hoảng hốt hỏi Nhiếp Phong.

Đầu ngón tay của Nhiếp Phong lướt trên màn hình điện thoại, những bức ảnh trần trụi của Tiểu Mai hiện ra...chất lượng rõ ràng là được cắt ghép ra từ video….

Đầu mi tâm của Nhiếp Phong cau chặt lại….Hắn vội vàng ấn lên mặt màn hình cảm ứng ngay trên mặt bàn.

_ Tôi xin nghe thưa Nhiếp tổng!



_ Sáng nay có một clip đen bị phát tán trên mạng, tôi đang gửi hình ảnh qua cho cô. Điều tra nguồn phát tán video này, yêu cầu phòng IT dừng mọi việc đang làm lại, tập trung ngăn chặn nguồn phát tán và gỡ những video này xuống cho tôi! Làm ngay đi!

Nhiếp Phong nhìn Lam Nghi, gương mặt xinh đẹp của cô đã trở nên trắng bệch không còn giọt máu…Hàng mi dài rủ bóng xuống gương mặt càng thêm u buồn…

Lòng mắt an tĩnh của Nhiếp Phong chợt hiện lên tia đau lòng, thanh âm trầm thấp của hắn vang lên ẩn chứa ân cần.

_ Vừa nãy lúc chạy lên đây cô va vào cửa đúng không?

Lam Nghi lẳng lặng không trả lời, bàn tay vô thức đưa lên nắm lấy cánh tay ẩn đau…

_ Cánh tay có đau lắm không?

Lam Nghi lẳng lặng lắc đầu, đối diện với cử chỉ quan tâm của Nhiếp Phong chỉ là đón nhận vô cùng khách sáo.

Bây giờ tâm trạng của cô chỉ dồn vào việc làm sao cho những clip đó biến mất trước khi mẹ cô hay Tiểu Mai kịp nhìn thấy…

Mặc dù biết là đã quá muộn màng, nhưng cô vẫn phải cố gắng!

Liều chết vẫn phải cố gắng!

Nhiếp Phong bước về phía Lam Nghi, bàn tay của hắn vươn tới đặt lên bả vai của cô, dịu giọng nói.

_ Tôi có cuộc họp nên không để ý tới điện thoại…Cô cứ ngồi xuống đây trước đi…Mọi chuyện dần dần sẽ có cách giải quyết!

Lam Nghi nghiến chặt hàm răng, theo Nhiếp Phong muốn ngồi xuống…nhưng cánh cửa lại đột ngột mở ra…

Cô thư kí của Nhiếp Phong hoảng hốt chạy vào văn phòng, đôi tay vẫn cầm sẵn chiếc điện thoại run rẩy tới điện loạn, lắp bắp nói.

_ Nhiếp….Nhiếp tổng! Bệnh viện gọi điện tới…Họ nói bệnh nhân ngài gửi tới…vừa nhảy lầu tự vẫn rồi!

Thông tin vừa mới thốt ra….đôi chân Lam Nghi lập tức khụy xuống đất….

Đầu óc quay cuồng, trời đất quay cuồng….Máu huyết trong người cũng tựa như đông cứng thành băng…

Giống như thể sự sống vừa bị hút sạch ra khỏi cơ thể…ngay cả hơi thở cũng bị rút sạch không còn lấy một chút…

Gương mặt trở nên trắng bệch, ngay cả những khớp xương trên bàn tay nắm chặt của Lam Nghi cũng trở nên trắng bệch…

Nữ thư kí và Nhiếp Phong kinh hãi nhìn Lam Nghi….Nhiếp Phong cũng không giấu nổi sự kinh hoàng, vội vàng quỳ xuống cạnh cô, thanh âm trầm thấp vang lên…

_ Lam Nghi…

Nào ngờ lời nói an ủi chưa được thốt ra…chất giọng trầm khàn của Lam Nghi đã vang lên…khô khốc…băng lạnh…

_ Con bé….! Tôi muốn gặp con bé!

*****

Khi chiếc xe Lexus của Nhiếp Phong đi khỏi, cô thư kí cũng kết thúc hành lễ đứng thẳng lưng lên…Gương mặt không khỏi tỏ ra phân vân…

_ Thật là kì quái!