48: Bà Ấy Chết Là Do Con Động Tay Sao
Sáng ngày hôm sau, Tô Anh Thư bị đánh thức bởi tiếng nói to nhỏ, cô khó chịu nhăn mày lại, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn sang hướng có tiếng ồn thì thấy một đống người đang vây quanh giường bệnh của Tô Tri Huân, nhưng chói mắt nhất vẫn là Chu Hứa Văn.
Giữa một đám người, anh nổi bật với bộ áo vest quần tây được thiết kế riêng bởi nhà thiết kế nổi tiếng.
Ngay lúc cô chuẩn bị xuống giường thì đôi mắt giao với đôi mắt của Chu Hứa Văn, trong nháy mắt Tô Anh Thư như muốn độn thổ, vừa rồi nhìn lén người ta lẽ nào bị phát hiện?
Nhưng dường như cô nghĩ nhiều rồi, Chu Hứa Văn thấy cô xuất hiện thì liền sải bước đi về phía cô.
Hành động này của nh nghiễm nhiên thu hút được sự chú ý của những người đang vây quanh Tô Tri Huân.
Đặc biệt là Lưu Vũ Ninh, anh ta quay nhanh ra hóng xem có chuyện gì.
Chỉ thấy dáng người cao lớn chầm chậm bước tới trước giường bệnh của Tô Anh Thư, trong đôi mắt còn ngơ ngác vì mới tỉnh dậy của cô, Chu Hứa Văn nhẹ nhàng quỳ một chân xuống bên cạnh giường, cẩn thận thay cô đi giày vào chân.
- Anh...
Tô Anh Thư sững người, hoang mang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sao tự nhiên Chu Hứa Văn lại quỳ xuống dưới chân cô? Sao lại tự nhiên giúp cô đi giày?
Mà có là đi giày hộ đi chăng nữa có cần ố dề vậy không?
Nhưng nhanh chóng nghi hoặc của Tô Anh Thư đã được giải đáp, đám người đang vây quanh Tô Tri Huân như đánh hơi được tin tức nóng hổi hơn, vội quay người lại hóng.
Ngay lập tức khung cảnh trước mắt khiến bọn họ bùng nổ.
Mỏ vàng đây rồi!
Một người trong số họ mở màn, xu nịnh nói:
- Ngọt quá đi thôi.
Mấy kẻ hay đồn Chu tổng không yêu thương vợ mình đúng là kẻ độc mồm độc miệng.
- Đúng vậy, nhìn couple này đi, trai tài gái sắc, đứng cạnh nhau tỏa ra hào quang chói mắt.
- Còn phải nói sao, người ta là gió tầng nào gặp mây tầng đó đấy.
- Còn mải nói chuyện, mau chụp lại đi.
...
Nháy mắt Tô Anh Thư đã hiểu ra tại sao Chu Hứa Văn lại làm vậy, hóa ra là có cánh nhà báo ở đây, anh muốn tạo tin tức với cô để che lấp đi những tin tức xấu về nhà họ Tô trong những ngày qua.
Cũng phải thôi, cô là con dâu nhà họ Chu, những tin xấu của Tô gia không ít thì nhiều cũng ảnh hưởng tới tình hình kinh doanh của tập đoàn MJ.
Hiểu rõ bản thân là người gây ra họa cho Chu gia nên Tô Anh Thư rất vui vẻ phối hợp, cô ngại ngùng vòng tay ôm lấy eo Chu Hứa Văn ngay khi anh vừa đứng dậy sau khi giúp cô đi giày.
Vì hình dáng giữa hai người có chênh lệch nhiều, Tô Anh Thư như lọt thỏm vào ngực anh, nhờ đó tạo nên một khung cảnh vô cùng ngọt ngào.
Không diễn thì thôi, hai vợ chồng nhà Tô Anh Thư một khi đã diễn là khiến cánh nhà báo bùng nổ, tiếng máy chụp ảnh không ngừng vang lên, đám người này chắc chắn là muốn ghi lại một cách chân thực nhất khoảnh khắc ngàn năm có một này.
Lưu Vũ Ninh cùng Giang Văn ở một góc không hẹn mà quay sang nhìn nhau ngao ngán lắc đầu, cơm chó ngấy như vậy mà vãn có người thích được.
Sở thích của loài người bây giờ thật đáng sợ!
Dường như đã thu thập đủ tin tức để lên bìa trang nhất nên khi Chu Hứa Văn khéo léo đuổi bọn họ, đám người ấy vẫn rất vui vẻ rời đi.
- Thật làm phiền Chu tổng quá, để dịp khác chúng tôi tới tìm Tô lão gia hỏi chuyện sau.
- Ngại quá, cũng tại chúng tôi nói to mà phu nhân tỉnh giấc, mong phu nhân đừng để ý.
...
So với tin tức nhàm chán rằng tại sao biệt thư Tô gia lại cháy thì đám người trên mạng xã hội thích hóng chuyện tình hào môn hơn.
Dù sao thì cuộc sống của người giàu cũng là ao ước của nhiều người nên họ càng muốn biết khi người giàu kết hôn sẽ như thế nào.
Có phải là mấy chuyện tình cẩu huyết như trên phim ảnh hay truyện tiểu thuyết không.
Cuối cùng căn phòng cũng yên tĩnh trở lại, Tô Anh Thư ngại ngùng buông Chu Hứa Văn ra, vội vàng chỉnh lại tóc tai đi về phía giường bệnh của Tô Tri Huân.
Trước khi Tô Anh Thư thức dậy thì Tô Tri Huân đã tỉnh trước một lúc.
Không biết là ai báo tin mà ông ta vừa tỉnh chưa bao lâu đã có một đám báo chí chạy tới phòng bệnh làm phiền, Chu Hứa Văn lúc đấy đang ở công ty họp nên không kịp phòng bị.
Đến kho quay lại thì đám nhà báo đã làm ổ quanh Tô Tri Huân.
Đó cũng là lý do xuất hiện khung cảnh lúc Tô Anh Thư mới thức dậy.
Tô Anh Thư bước từng bước tới trước mặt Tô Tri Huân, hai cha con họ nhìn nhau, khung cảnh ngượng ngùng vô cùng.
Bỗng Tô Tri Huân lên tiếng trước, giọng ông ta khàn khàn do di chứng hít khói trong đám cháy quá nhiều:
- Bà ấy chết là do con động tay sao?
Tô Anh Thư đơ người, nhíu mày hỏi lại:
- Bà ấy là ai?
- Đỗ Mỹ Kiều.
Nghe được tin tức này Tô Anh Thư khinh ngạc không thôi, đan xen với sự bất ngờ cô cảm thấy chua xót một cách kỳ lạ.
Hai bàn tay cô nắm chặt lại thành hình nắm đấm, cô cười tự giễu nói:
- Hóa ra trong mắt cha, con là một con quỷ giết người không ghê tay?
Tô Tri Huân biết bản thân đã lỡ lời, vội vàng sửa lại:
- Không có, ta chỉ là...
Lời còn chưa nói hết đã bị Tô Anh Thư tức giận hét lên:
- Con không phải bà ta, dù con có độc ác đến mấy cũng không bao giờ giết người..
49: Đừng Sợ, Cô Vẫn Còn Có Tôi
Tô Tri Huân không ngờ cô lại kích động như vậy, bất giác không biết nói sao cho phải, ngập ngừng nói:
- Con biết ý cha không phải như vậy mà?1
Nhưng Tô Anh Thư nào còn đủ bình tĩnh mà nghe lời giải thích của ông ta, cô cười nhạt nói:
- Thật ra cha không chưa từng coi con là con gái của cha, từ nhỏ đến lớn cho dù con có cố gắng đến thế nào thì cha cũng không một lần công nhận con.
Tô Anh Thư nhắm mắt lại, hít sâu một hơi thật sau, cố gắng bình tĩnh lại sau đó lạnh lùng nói:
- Tài sản của Tô gia con chưa bao giờ thèm muốn nó, con cố gắng giành lại cũng bởi vì nó là mồ hôi công sức của mẹ con. Con sẽ không bao giờ để cho con của kẻ giết người chiếm được những thành quả mà mẹ con đổ mồ hôi nước mắt tạo ra.
Tô Tri Huân bị cô làm cho khiếp sợ, ông ta thật sự không hiểu cô đang nói gì, lắp bắp nói:
- Con... con... đang nói gì vậy?
Đôi mắt đen nháy của Tô Anh Thư tối sầm lại, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu qua gương mặt của cô, vẻ lạnh lùng càng được tôn lên rõ rệt hơn bao giờ hết:
- Con của kẻ giết người nên mới đi giết người, đúng là mẹ truyền con nối.
Nhìn vào đôi mắt Tô Anh Thư, toàn thân Tô Tri Huân như hóa đá, mặt ông ta trắng bệch, run rẩy nói:
- Rốt cuộc là con đang muốn nói gì? Ai là con của kẻ giết người?
- Ồ, cha vẫn chưa biết gì sao?
Tô Anh Thư cao giọng, khóe môi nhếch lên thành một đường cong hình bán nguyệt, nụ cười này khiến những người có mặt đều lạnh run người:
- Đỗ Mỹ Kiều hại chết mẹ con đó, không những thế bà ta còn giết chết cha ruột của ba, cũng chính là ông nội của con. Thật nực cười làm sao, người vợ hiền lương thục đức của cha tôi lại là một kẻ sát nhân giết người không ghê tay.
- Con, con, con,... con đang nói luyên thuyên gì vậy. Bà ấy sao có thể... sao có thể như vậy được...?
Tô Anh Thư cười nhạt, rút máy ghi âm trong túi quần ra đặt xuống trước mặt Tô Tri Huân, cô cười tự giễu:
- Cha bất ngờ lắm đúng không khi chính mình tiếp tay cho người đàn bà độc ác ấy hại chết ông nội. Không phải vì cha thì Đỗ Mỹ Kiều cũng chẳng có cơ hội đấy. Do đó nếu nói bà ta là hung thủ thì cha cũng là đồng phạm.
Đoạn ghi âm bắt đầu được phát, tiếng của Đỗ Mỹ Kiều truyền ra từ máy ghi âm, đây là đoạn ghi âm ghi lại lời khai của bà ta trước khi tự sát vài tiếng. Đồng thời cũng là bằng chứng duy nhất mà Tô Anh Thư có được để chứng minh rằng Đỗ Mỹ Kiều là kẻ giết người.
Từ câu từng chữ mà Đỗ Mỹ Kiều khai nhận giống như một con dao hứa vào tim Tô Tri Huân, ông ta kích động đến mức không nói lên lời, cả người run cầm cập:
- Mau tắt đi, tắt ngay đi!
Cuối cùng Tô Tri Huân cũng không kìm chế được mà quát lên, sau đó ông ta đưa tay ôm lấy ngực, gương mặt hồng hào bỗng trở nên nhợt nhạt.
Sự biến chuyển bất ngờ này khiến Tô Anh Thư sững sờ, cô không biết chuyện gì đang diễn ra, trong lúc còn đang mơ hồ thì Tô Anh Thư thấy một đoàn người mặc áo trắng chạy vào, gương mặt bọn họ đều vô cùng hốt hoảng.
Sau đó khủng cảnh trở nên hỗn loạn, các y bác sĩ bận rộn cấp cứu cho Tô Tri Huân, đám người Tô Anh Thư cũng bị nữ y tá đuổi ra về ngoài đợi.
Tại hành lang bệnh viện vắng người qua lại, Lưu Vũ Ninh và Giang Văn giữ một khoảng cách khá xa với vợ chồng Chu Hứa Văn. Dù sao ở hoàn cảnh như thế này chỉ có vợ chồng hai người an ủi nhau chứ bọn họ biết gì đâu.
Tô Anh Thư không biết bản thân tới chỗ này kiểu gì, cảm giác tội lỗi lúc này đang bủa vây lấy tâm trí cô, cô ngồi sụp xuống hàng ghế, hai tay đan chéo lại để lên trán, cô không biết bản thân vừa làm ra chuyện ngu ngốc gì. Cô lẩm bẩm nói:
- Lỡ như ông ấy... lỡ như...
Chu Hứa Văn im lặng quan sát cô một hồi, sau đó anh từng bước đi tới trước mặt cô, không nói không rằng ôm lấy Tô Anh Thư vào lòng, nhỏ giọng nói:
- Không sao, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Hai mắt của Tô Anh Thư lúc này đã đỏ hoe, cô vùi mặt trong ngực anh, nức nở nói:
- Lỡ như không ấy xảy ra chuyện thì sao? Ông ấy mới trải qua cấp cứu mà tôi lại chọc cho ông ấy phát bệnh.
- Cô không cố ý, không phải lỗi của cô.1
Tô Anh Thư lúc này làm gì nghe lọt tai mấy lời an ủi của Chu Hứa Văn, cô tự trách nói:
- Mặc dù tôi hận ông ấy, cực kỳ hận ông ấy nhưng tôi không muốn ông ấy chết. Ông ấy là người thân duy nhất còn lại trên cuộc đời này của tôi...
Chu Hứa Văn nhẹ nhàng vỗ vai cô, giọng của anh trầm ấm giống như một ngọn lửa sưởi ấm trái tim cô:
- Đừng sợ, cô vẫn còn có tôi.
Không biết đây đã là lần thứ mấy cô bị Chu Hứa Văn làm cho cảm động. Mặc dù không biết trong lời nói của anh có bao nhiêu phần là thật, nhưng lần này Tô Anh Thư muốn tin anh một lần. Dù có bị lừa dối thì cô cũng chấp nhận, cuộc sống quá mệt mỏi rồi, cô muốn bản thân được mềm yếu một lần.
Dần dần, Tô Anh Thư cảm thấy toàn thân mệt mỏi, hai mắt của cô tối sầm lại, trước lúc hoàn toàn mất đi ý thức, cô nghe thấy tiếng Chu Hứa Văn hét lên:
- Giang Văn, mau gọi bác sĩ, mau lên!
Sau đó không còn sau đó nữa, Tô Anh Thư đột nhiên ngất xỉu khiến Chu Hứa Văn vốn bình tĩnh trở nên hoảng loạn, anh vừa hét lên kêu Giang Văn gọi bác sĩ, vừa bế bổng cô chạy về phía phòng cấp cứu.
Một màn này khiến cho Lưu Vũ Ninh và Giang Văn đều sững người, bọn họ vốn tưởng rằng anh chỉ hơi đồng cảm với Tô Anh Thư, nhưng không ngờ rằng khi cô xảy ra chuyện anh lại kích động tới vậy.
Tuy nhiên hiện tại làm gì có thời gian để suy nghĩ nhiều vậy, Giang Văn vội vàng chạy đi tìm bác sĩ tới, Lưu Vũ Ninh cũng không khá hơn là bao, đường đường là đội trưởng đội cảnh sát lại biến thành cảnh vệ mở đường cho Chu Hứa Văn bế Tô Anh Thư tới phòng cấp cứu.
Những bệnh nhân có mặt tại bệnh viện cũng không nhịn được mà quay qua nhìn bọn họ, cảnh tưởng này không khác gì một bộ phim truyền hình cả.