Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ

Chương 82




Đế Kim kéo khóa quần xuống đưa ra cây hun thịt lớn

Lưu Yên cảm giác sợ hãi

" Aaa buông ra"




Đế Kim cau mày

" dưỡng sức đi xíu nữa em sẽ rên sau bây giờ thì câm miệng"

Lưu Yên cô chỉ muốn khóc thôi nhưng cô biết khóc hay không cũng không có ít gì người đàn ông này cũng không thả cô ra trong nhà thì không có ai ngăn được hắn




Đế Kim thấy Lưu Yên không nói gì thì hài lòng mà để cô nằm nghiêng một bên anh chỉ đưa cây hun thịt vào giữa chân của cô

" kẹp chặt vào"

Lưu Yên chỉ biết là theo mà kẹp vào

Cây hun thịt to lớn của anh cạ phía dưới cô bé của Lưu Yên nhưng cảm giác này rất lạ chưa bao giờ Đế Kim cho cô cảm giác như vậy

" ưm..."

Lưu Yên thấy mình sắp phát ra những tiếng ái muội thì lấy tay che miệng lại

Đế Kim chỉ nhếch mép

Lưu Yên cảm thấy như mình mất hết đi ý thức mà rên lên

" ưm... nhanh quá"

Đế Kim nghe những tiếng rên ái muội của cô thì như thêm dầu vào lửa mà anh càng lúc một nhanh

Lưu Yên cô lấy gối của mình cắn chặt vào không muốn phát ra âm thanh phóng đãng đó nữa nhưng miệng cô thì lại khác như không muốn nghe lời cô.




Phòng của anh vào Lưu Yên là phòng ngay giữ hai bên là phòng của Thành Quốc và Thế Hào nhưng Thành Quốc đã đi từ sáng sớm chỉ có Thế Hào và Cung Âu còn ngủ.

Thế Hào nghe ầm ỉ thì thức dậy tiếng ầm ỉ đó lại phát ra ngay phòng kế bên là phòng lão đại Đế Kim trong nhà anh phòng nào cũng gắn cách âm nhưng ít nếu nói chuyện nhỏ thì không ai nghe cả còn nếu lớn thì hai bên phòng điều nghe. Bên trong thư phòng anh thì lại khác cách âm rất chuẩn

Thế Hào nghe những âm thanh đó thì lắc đầu

" mới sáng sớm mà lão đại với muội muội của anh xung sức thật đó"

Cung Âu cũng bị tiếng ồn bên phòng Lưu Yên làm cho thức nhưng khi Cung Âu thức dậy nghe thì đỏ mặt

" tôi....tôi vào nhà tắm"

Cung Âu gấp rút chạy vào nhà tắm

Thế Hào thấy vậy thì phì cười

__________

* 1 tiếng sau*

Đế Kim gầm nhẹ một tiếng thì ra Lưu Yên chân cô mỏi muốn rã rời

Đế Kim chỉ hôn nhẹ lên trán ướt sủng mồ hôi

" cực khổ cho cô rồi"

Lưu Yên không để ý lời anh nói mà chỉ để ý đến chân của cô nó sắp mỏi đến rớt ra luôn

Đế Kim bế cô nhẹ nhàng vào bồn tắm thì bật nước lên để cô vào rất nhanh bế cô ra giường.




Lưu Yên không nói gì mà cứ để anh làm hôm nay cô rất mệt rồi cô bệnh còn chưa khỏi.

Đế Kim chọn cho cô một bộ váy trắng qua khỏi gối mà mặc vào

" xuống ăn sáng thôi"

Lưu Yên quay lại nhìn chỗ anh đã ra dính rát nhiều trên ga giường

Đế Kim biết cô đang nghĩ gì mà vỗ vai

" để đó tôi sẽ dọn sau"

Lưu Yên suy nghĩ một hồi thì gật đầu

Cô đợi Đế Kim bước ra khỏi cửa thì bước xuống đi ra khỏi cửa phòng hai chân cô rất mỏi đi muốn không vững còn run nữa lúc cô bước xuống cầu thang thì thấy Thế Hào và Cung Âu đang nhìn mình thì hơi ngại

Lưu Yên cô cố dịnh cầu thang để đi xuống nhưng bước xuống hết cầu thang cô không có chỗ dịnh mà té ngồi xuống

Đế Kim thấy vậy thì đưa mắt hỏi

" cô bị sao?"

Lưu Yên nghe xong câu này thì hận đến đỏ mặt chẳng phải do anh làm hay sao mà bây giờ còn hỏi

" chân tôi mỏi quá"

Thế Hào nghe xong thì đưa tay lên càm sờ sờ