Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ

Chương 78




sáng hôm sau 5 giờ thì Lưu Yên nắm mơ thấy ác mộng mà giựt mình ngồi bật dậy

Đế Kim đang ngủ bị Lưu Yên làm cho thức anh ngủ không sâu vì anh cũng thường xuyên bị ác mộng.

" em bị sao?"




Lưu Yên thấy Đế Kim thức thì ôm chặt mà run

" em mơ thấy anh bị người ta bắn chết còn có con của mình nữa"

Đế Kim nghe xong thì cười ôn nhu càng ôm chặt cô hơn

" dù anh chết anh cũng sẽ bảo vệ con và em"

Lưu Yên buông Đế Kim ra mà ngồi nhìn anh

" không được nói điều không may mắn như vậy. Người ta nói giấc mơ sẽ trái ngược với đời thực"

Đế Kim anh cũng chỉ gật đầu

" ngủ thêm xíu nữa đi"

Lưu Yên cô lắc đầu

" em không ngủ được nữa"

Đế Kim anh nằm xuống đắp chăn ngang bụng mình

" thế anh ngủ một chút"

Lưu Yên gật đầu rồi lật đật chạy vào nhà tắm để thay đồ

Cô bước ra với đầm ngắn màu hồng rất xinh đẹp cô mặc càng kiều diễm dịu dàng ngọt ngào.




Đôi chân trắng thon dài vòng eo con kiến làm ai cũng ganh tị

Lưu Yên mở cửa nhẹ nhàng tránh làm thức giấc của Đế Kim.

Lúc cô bước xuống nhà thì đèn vẫn sáng nhưng chỉ có người làm

Dì Trần thấy cô đi xuống thì cung kính

" Phu Nhân “

Lưu Yên quơ quơ tay

" dì kêu vậy cháu thấy không quen đâu"

Dì Trần chỉ cười

Trong bếp đi ra thêm một người đàn ông tầm 50 mấy tuổi thôi tuy già nhưng cũng có nét của người Anh Quốc

" tôi là Hàn Á quản gia"

Lưu Yên cô cũng gật đầu

" con là Lưu Yên"

Hàn Á nở ra nụ cười ôn nhu

" phu nhân cô ngủ không được hay sao mà thức sớm như vậy?"

Lưu Yên nghe mọi người kêu mình là phu nhân thì hơi ngại mà mặt có chút đỏ

" cháu ngủ không được với lại thấy hơi đói nên..."

Lưu Yên chưa nói hết lời thì dì trần cắt ngang

" thế phu nhân muốn ăn gì để tôi làm?"

Lưu Yên khoát tay

" không cần phiền tới vậy đâu để cháu tự làm cho"

Dì Trần vội vội vàng vàng từ chối

" không được"

Lưu Yên thấy ánh mắt cương quyết của Dì Trần mà thở dài

" thôi được rồi dì muốn làm món gì cũng được ạ"

Dì Trần nghe vậy mà đi thẳng vào bếp

Hàn Á thấy vậy thì phì cười

" bà đó lúc nào cũng vậy"

Lưu Yên cười ngọt ngào

" hình như cháu thấy bác rất thích dì Trần đó nha"

Hàn Á như bị nói trúng tim đen mà mặt hơi đỏ

" làm...làm gì có chuyện đó chứ"

Nói xong thì bác Hàn Á bỏ đi một mạch ra ngoài cổng