Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ

Chương 67




Thành Quốc nghe nói thì muốn té xỉu

" anh coi Lưu Yên là vợ anh rồi hả tôi cứ tưởng lão đại anh coi Lưu Yên là..."



Thành Quốc cố tình ngừng ngay khúc đó cho Đế Kim hiểu.

Nhưng anh lại chừng mắt nhìn Thành Quốc

" là gì?"

Thành Quốc cười ngượng đứng dậy

" tôi nhớ còn chuyện để làm đi trước nha lão đại"

Thành Quốc không đợi Đế Kim trả lời mà đi ra nếu ở trong đó nữa chắc chắn anh sẽ bị ánh mắt đó làm cho sợ mà chết anh còn chưa theo đuổi được Lưu Bạch cơ mà.

Lưu Yên cô vẫn còn sốt nhưng cô nằm một chỗ cô rất khó chịu mà đi xuống tivi ngồi coi phim.

Thành Quốc đi xuống thấy Lưu Yên thì kinh ngạc

" em bệnh sao mà xuống đây?"

Lưu Yên nhìn lên thì thấy Thành Quốc cô cười ôn nhu

" không sao em nằm trên đó hoài chán lắm"

Thành Quốc xuống ngồi kế Lưu Yên

" em đi lên phòng đi ở đây Lão đại mà thấy chắc sẽ giết anh mất"

Lưu Yên nhìn Thành Quốc

" không sao em sẽ nói em kêu anh xuống coi tivi chung với em"

Thành Quốc biết Lưu Yên sẽ nói giúp mình nhưng mà lão đại có tin đâu

" anh cho em ở lại đây 5 phút thôi nha"

Lưu Yên cười ngọt ngào quay qua coi tivi

Thành Quốc anh thật hết nói nổi cô vợ lão đại đúng là vợ lão đại chỉ có mình lão đại trị được thôi. Bướng còn hơn cả lão đại nhà anh.

Lưu Yên như nhớ ra việc gì đó mà lên tiếng

" sư quynh anh có bao giờ thấy Lão đại cười chưa?"

Thành Quốc anh mở gói nack ra ăn

" chưa anh ở bên lão đại từ lúc anh ấy còn rất nhỏ rồi nhưng chưa thấy anh ấy cười"

Nếu Thành Quốc nói vậy thì lúc nãy lúc cô thấy Đế Kim cười à không chắc cô bệnh nên hoa mắt thôi




" vậy lúc nãy chắc em nhìn nhầm Đế Kim cười với em rồi"

Thành Quốc cười trêu chọc

" em yêu đến mức ngu ngốc rồi “

Lưu Yên liếc Thành Quốc

" em vẫn có người để thương đó nha anh có không a"

Thành Quốc" có đó mai mốt anh sẽ dẫn về ra mắt dễ thương lắm nha"

Lưu Yên cười trêu chọc

" em còn định làm mai em trai của em cho anh cơ đấy"

Thành Quốc quơ quơ tay

" em trai em không đẹp bằng vợ anh đâu"