Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ

Chương 5: Cô_Nhìn_Đủ_Chưa




lúc tới sân bay cô đã kêu người đem đồ cô về nhà cô thì tới khách sạn Thần Hoa để thăm người yêu cô đã nữa tháng rồi bọn họ không gặp nhau.

lúc cô lên thì thấy đôi giày của phụ nữ áo khoác thì để lum tung. cô định vào phòng thì nghe được tiếng ân ái khiến người ta cảm thấy đỏ mặt nhưng Lưu Yên thì không cô rất mạnh mẽ.




cô mở cửa bước vào thấy Tử Nhàn và Dịch Sang cô đứng chôn chân tại chỗ.

Tử Nhàn thấy có người vô thì nhìn lên anh chỉ chết lặn vài giây như anh biết trước sẽ có chuyện này

" nhìn đủ chưa?"

Lưu Yên nghe vậy nhếch mép cố không cho nước mắt rơi

" dâm phu dâm phụ bạn cấp 3 đi cướp bồ bạn mình"

Dịch Sang không hối lỗi mà còn nhìn cô ánh mắt đầy thách thức

" anh Tử Nhàn chán cô rồi do anh ấy không nói thôi cô xem cô đi tối ngày cứ cầm đầu vào công việc nhưng vẫn không giàu nổi"




Lưu Yên nghe vậy chết lặn nhìn Tử Nhàn ý muốn nghe anh giải thích nhưng Tử Nhàn không hề giải thích điều gì mà hôn lên môi Dịch Sang.

Lưu Yên nhìn đôi dâm phu dâm phụ này mà muốn nôn

" hai người ân ân ái ái chắc nóng lắm nhỉ hai người đợi tôi xíu"

Lưu Yên đi thẳng lại lấy bình nước hắt vào hai người đang nằm trên giường giọng khinh bỉ




" Dịch Sang cô thích sài đồ cũ của tôi thế thì tôi cho cậu dù sao tôi cũng chán rồi còn định đến nói chia tay chúc đôi dâm phu dâm phụ này hạnh phúc"

nói xong cô không hề quay lại nhìn mốt cái mà quay đi ra khỏi nhà lúc cô ra khỏi nhà thì trời mưa rất lớn. mưa cũng khóc thay cho cô, cô bị dắt mũi bao nhiêu năm nay mà không hay biết gì cả chỉ biết đầm đầu vào yêu hắn.

Lưu Yên cười lạnh không mành trời mưa mà bước ra đi về hướng nhà mình nhà cô cách rất xa nhưng cô không muốn bắt taxi. chỉ muốn đi bộ lúc cô đi ngang qua chỗ cũ thì trái tim cô đau nhói có những cặp đôi ngồi trong quán cà phê gần đó mà ngắm mưa có nhiều người vội vội vã vã đi về nhà. đúng cuộc sống là vậy cô phải sống thật nhanh nếu không cô sẽ bị họ bỏ lại phía sau cô không biết nước mắt của cô rơi từ khi nào.

cô đang đi thì có một chiếc xe đen đậu ngay chỗ cô Lưu Yên không hề hay biết chiếc xe đó theo dõi cô từ khi cô bước ra khỏi khách sạn.

có vài người áo đen từ xe phía sau bước ôm cô lên xe đang đậu ngoài trước.

Lưu Yên bị cho mấy người đó làm hoảng sợ mà vùng vẫy liên hồi lúc bỏ cô vô trong xe cô thấy Đế Kim mới giật mình

" lưu manh thối thả tôi xuống tôi không muốn giỡn với anh nữa"

Đế Kim nghe vậy cười lạnh

" tôi đó giờ không biết giỡn tôi chỉ thấy cô đi ngoài mưa nên.."

Lưu Yên nghe vậy cô cắt ngang lời của Đế Kim gắt giọng đáp lại

" thương hại tôi có phải anh thấy tôi như vậy rất đáng thương đúng không tôi không cần anh thương hại không cần ai thương hại tôi cả"

Đế Kim nghe cô hét lên thì hết hồn không ngờ Lưu Yên lại dám hét vào mặt anh, Lưu Yên là người duy nhất hét vào mặt anh người khác thấy anh thì vội vàng lấy lòng anh

Bách Thiên nghe Lưu Yên hét xong cũng hết hồn đang lái xe cô làm cho anh xém nữa buông cả tay lái