Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ

Chương 46




Thành Quốc đưa hai tay xoa thái dương của mình để cố lấy lại bình tĩnh. Nhưng càng ngày anh lại càng khó chịu cổ họng khô nóng cảm. Anh là bác sĩ nên biết.

Thành Quốc cố giữ bình tĩnh đi ra xe của mình để về lại biệt thự.




Lúc anh về mọi người đã ngủ hết anh cũng không để ý gì nhiều mà lên thẳng phòng mình. Bước vào phòng tắm để xả nước ra ngăm mình.

Nhưng anh không hề xả nước ấm mà là nước lạnh.

__________________

Sáng hôm sau 9 giờ Lưu Yên mới thức cô dụi dụi mắt nhìn xung quanh. Thì khung cảnh vẫn quen thuộc mà ngồi bật dậy. Nhìn xung quanh

Không có ai Lưu Yên mới thả lỏng mà bước vào nhà tắm. Lưu Yên bước ra với bộ đồ ngủ dài màu trắng nhìn rất trang nhã.




Lưu Yên mở cửa bước xuống thì chỉ thấy Thế Hào và Cung Âu đang ngồi coi tivi cô cảm thấy không khí rất căng thẳng mà bước nhẹ nhàng xuống

" chào buổi sáng"

Cung Âu như gặp được vàng mà vội vàng kéo Lưu Yên ngồi vào khoảng cách giữa ghế

" hôm nay cậu đi mua đồ với mình không?"

Lưu Yên cũng cười ôn nhu gật đầu rồi nhìn sang Thế Hào

" sư quynh đi chung không?"

Thế Hào nghe xong thì vui mừng

" đi đi chứ hôm nay muội muội và vợ của anh mua thoải mái đi anh trả"

Cung Âu nghe xong chữ vợ của anh thì liếc Thế Hào

" tôi chấp nhận làm vợ của anh rồi?"

Thế Hào nháy mắt

" trước sau gì cũng là vợ của tôi thôi bây giờ chấp nhận sớm một chút đi"

Cung Âu không nhìn Thế Hào mà nắm tay Lưu Yên

" mình đi thôi"

Lưu Yên nhìn lại đồ của mình và Cung Âu toàn là đồ ngủ bộ dạng này sao mà đi

" không thay đồ?"

Cung Âu gật đầu

" mặc đồ này đi đi trước sau gì mình cũng mua đồ mà đi sớm một chút mua nhiều một chút"

Lưu Yên gật đầu rồi nhìn sang Thế Hào bảo anh đi lấy xe




Thế Hào cũng hiểu ý mà chạy đi lấy Lamborghini màu đen trắng chiếc Lamborghini đen và trắng trên thế giới chỉ sản xuất có 5 chiếc. Khi mưa nó sẽ đổi thành màu đen. Lúc trời nắng thì lại màu trắng.

Lưu Yên đứng dậy kéo Cung Âu ra cửa Lưu Yên cố làm hòa cho hai người mà cô cảm thấy mệt.

Cô chỉ muốn ở nhà ngủ thôi vì hôm qua cô nhậu nhiều bây giờ đầu còn đau như búa bổ