Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ

Chương 37




Lưu Yên nằm kế anh khoảng cách rất xa vì bọn họ hay như vậy cũng quen rồi cô tự nhiên chợt mở miệng

" nếu tôi không thể sinh một đứa con cho anh thì sao?"



Lưu Yên nghe xong thì cũng hơi kinh ngạc mà che miệng

Đế Kim đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô

" tôi dù sao tôi cũng không muốn cô sinh một đứa con cho tôi"

Lưu Yên nghe vậy trong lòng liền cảm thấy trống trải đau nhói

Đế Kim đưa mắt nhìn cô mà cười ngọt ngào

" muốn cô sinh nhiều đứa"

Lưu Yên đưa ánh mắt to tròn nhìn anh cười ngọt ngào

" thật không?"

Đế Kim cau mày bộ anh thích đùa lắm sao?

" vậy bây giờ cô sinh con cho tôi đi"

Lưu Yên khó hiểu nhìn

" tôi chưa mang thai sao mà sin...h"

Cô chưa nói hết thì Đế Kim áp môi anh vào môi cô.

Nụ hôn mảnh liệt như muốn hút hết mật ngọt từ trong miệng cô. Lưu Yên cảm thấy anh hơi dịu dàng với cô mà bất ngờ quên cả thở làm cho mặt cô đỏ bừng vì không thở.

Đế Kim dứt nụ hôn thì lấy tay gõ vào trán cô

" thở"

Lưu Yên nghe anh nói thì bừng tỉnh mà vỗ vỗ ngực mình để thở

" chắc chết mất"

Đế Kim cười cười

" ngốc đúng là ngốc"

Lưu Yên đưa mắt nhìn anh đây có được coi là anh thương cô rồi không hay đây là anh em sinh đôi của anh

" anh là Đế Kim hay là anh em sinh đôi của Đế Kim?"

Đế Kim nghe vậy thì cắn môi cô

" chồng cô cô còn không nhận ra sao?"

Lưu Yên cười cười

" đúng là nhìn sơ qua thì nhận ra liền vì đâu có ai tàn nhẫn với tôi như anh"

Đế Kim đi lại ghế ngồi châm cho mình một điếu xì gà

" lại đây"

làng khói mờ mờ ảo ảo càng làm cho Đế Kim mộng mị sức hút càng lớn hơn

Lưu Yên do dự đi lại đứng trước mặt anh

Đế Kim vỗ vỗ lên đùi mình ý bảo cô ngồi lên.