Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ

Chương 217




lúc Lưu Yên và Đế Kim ăn xong thì đi ra cửa nhà hàng cô gặp Tử Nhàn người từng phản bội cô bây giờ đang ôm eo một cô gái khác.

Tử Nhàn thấy Lưu Yên thì bỏ tay ôm eo cô gái đó ra mà hai người đi lại phía cô.

Lưu Yên cô đứng đợi Đế Kim lấy xe nên chỉ đứng một mình.

Tử Nhàn đi lại thì nắm tay cô



" Lưu Yên lúc trước anh không biết đứa con trong bụng đó thực sự là của anh bây giờ mình làm lại từ đầu được không?"

Không đợi Lưu Yên trả lời thì người phụ nữ bên cạnh hắn ta liền hỏi

" anh và cô ta có quan hệ gì? Còn em thì sao?"

Lưu Yên cô nhếch mép

" chả là gì hết chỉ là từng ngủ trên một chiếc giường. ăn một bát cơm từng ngồi trên ghế phụ từng bàn chuyện tương lai đủ chưa?"

Tử Nhàn anh không ngờ Lưu Yên lại thay đổi nhanh như thế giọng lạnh đi ánh mắt cô rất bình tĩnh không hề có một chút đau lòng khi nhắc lại chuyện này.



Tử Nhàn anh vẫn không buông tay Lưu Yên ra mà vẫn ra sức năn nỉ

" anh biết lúc trước anh sai em tha lỗi cho anh được không?"

Lưu Yên cô chỉ qua phía người con gái đang đứng

" còn cô ta?"

Tử Nhàn anh giọng rất bình thản

" chỉ là người anh chơi qua đường em mới là người anh yêu"

Lưu Yên cô nhếch mép

" nếu mà anh yêu tôi thì đã đến tìm tôi từ lâu rồi. Chứ không phải một dấu vết cũng không thấy"

Tử Nhàn anh càng lúc càng nắm tay Lưu Yên chặt hơn

" anh bận lo để kiếm tiền để sau này lo cho tương lai hai chúng ta. lúc trước lúc anh buồn em hay chọc anh vui chẳng lẽ bây giờ em không còn thương anh một chút nào sao?"

Lưu Yên cô nhướng mày

" lúc trước tôi tìm mọi cách để chọc anh vui. Anh liền cho rằng tôi không rời khỏi anh được rồi nhỉ gặp nhau thì nói vài câu vô nghĩa. lảm nhảm với tôi. Có thú vị không?"

Tử Nhàn anh như bị cứng họng Lưu Yên cô gỡ tay anh ra Đế Kim anh đứng ở đó mà nghe thấy mọi thứ Đế Kim anh đi lại thì Lưu Yên nhìn Đế Kim mà khoát tay anh mà đi về phía xe đang đỗ



Tử Nhàn anh không can tâm anh quyết phải giành Lưu Yên lại bên anh cho bằng được

" lúc trước là do những đứa con gái đó dụ dỗ anh"

Lưu Yên cô đột nhiên đứng lại

" anh đáng thương thật đấy. không nói sự thật. Không khống chế lại được sự cám dỗ. Không biết quý trọng. chẳng đáng được nhắc đến"

Lưu Yên cô gỡ tay Đế Kim ra mà đi lại phía Tử Nhàn anh tưởng Lưu Yên sẽ chọn bên anh mà vui mừng Lưu Yên cô đi ngang qua phía Tử Nhàn đứng trước người phụ nữ đau khổ nhất ở đó thì đặt tay lên vai cô nhìn bé này chỉ tầm 18 tuổi nhỏ hơn cô đúng là gài trẻ người đàn ông này cũng không tha.



" thực ra em nên biết rằng anh ta sẽ chẳng áy náy với em đâu. sau này nếu gặp người con gái đủ tốt anh ta thậm chí sẽ không nhớ đến em"

Bé gái đó nghe vậy thì đôi mắt đẫm nước nhìn Lưu Yên

" ý chị là sao?"

Lưu Yên cô cao hơn bé gái đó một xíu

" người ta đàn ông như anh ta em nên mau chấm dứt đi nếu không thì sau này người khổ là em.."

Lưu Yên cô ngừng thì nói tiếp

" chị nói như thế thôi còn quyết định là ở em"

Lưu Yên nói xong thì đi lại Đế Kim mà khoát tay anh mà cười ngọt ngào

" đi thôi anh"

Đế Kim anh lên tiếng

" chúng tôi rất hạnh phúc nếu anh mà chen ngang vào được thì mười cái mạng của anh cũng không đủ"

" anh là chủ tịch tập đoàn Đế Thị mà thích xài đồ người ta bỏ thế sao?"



" anh và cô ấy nắm tay chưa? ngủ cùng nhau chưa? Anh trân trọng cô ấy chưa? anh cho cô ấy tất cả những gì cô ấy cần chưa? là cô ấy chọn cách rời xa anh chứ không phải anh bỏ rơi cô ấy"

Lưu Yên lúc nãy cô nói cho oai thôi chứ cô và Tử Nhàn chỉ dừng lại ở mức nói chuyện quen 3 năm chưa một lần đi ăn cơm chung hay gì cả cũng chưa bàn đến chuyện tương lai.

Tử Nhàn anh thực sự không phục

" chủ tịch như anh ngoài có tiền thì được cái gì? có tiền là ngon sao?"

Đế Kim anh nhếch mép

" có một tập đoàn lớn mạnh đứng đầu thế giới. đẹp trai là hoàng tử của Anh Quốc. có được người phụ nữ tôi yêu đặt biệt là người phụ nữ tôi yêu bây giờ là thứ anh khao khát muốn có"

Đế Kim anh nói xong thì ôm eo Lưu Yên đi thẳng một mạch ra xe mà mở cửa cho cô.

Tử Nhàn anh đã nghe qua danh hoàng tử Anh Quốc nhưng anh không ngờ người đó lại là Đế Kim. anh không phục hắn ta có gì tốt mà những thứ anh muốn điều thuộc về cô ta?

Lưu Yên cô nhìn Đế Kim

" anh là Hoàng tử Anh Quốc thật sao?"

" thì sao?"

" em nghe nói hoàng tử Anh Quốc rất đẹp trai tài giỏi thông minh chưa bao giờ lộ diện không ngờ lại là anh"

Đế Kim anh cười nhìn Lưu Yên bây giờ chắc mọi chuyện anh không thể giấu Lưu Yên được nữa rồi anh định sau này cho cô bất ngờ mà lúc nãy anh đã lỡ nói

" Đế Khả là công chúa thứ ba của Anh Quốc"

Lưu Yên nghe thì gật đầu

" thế là còn một người nữa hả?"

Đế Kim gật đầu

" một người nữa là hoàng tử út. lúc bọn anh sinh ra cũng có nhiều người ghét và nhiều người yêu quý mọi người điều nói bọn anh sinh ra đã ngậm thìa vàng"

Lưu Yên cô gật đầu

" thế không phải sao?"

Đế Kim anh cười khổ

" cuộc sống của những người quý tộc không đơn giản như em nghĩ đâu. tranh giành địa vị những kẻ yếu thì điều bị làm bàn đạp để người khác đi lên. Những cuộc chiến ngầm không ai hay biết"

Lưu Yên cô càng lúc càng tò mò

" thế giết hại lẫn nhau luôn sao?"