Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ

Chương 207




Đế Kim thấy Lưu Yên nhìn mình thì liền lên tiếng

" mặt anh có dính gì sao?"

Lưu Yên cô gật đầu

" đúng “




Đế Kim anh nhìn cô thì nhếch mép

" dính sự đẹp trai đúng không?"

Lưu Yên nghe vậy thì liền cười

" ai lại tự khen mình như anh?"

Đế Kim anh chống tay lên càm nhìn cô

" ai cũng công nhận sự đẹp trai của anh mà đâu chỉ riêng anh"

Lưu Yên cô bĩu môi

" anh không chỉ đẹp trai hoàn hảo còn lưu manh nữa"

Đế Kim anh nhướng mày

" Chức lưu manh này là em giao cho anh đó nha"

Lưu Yên cô càng nói thì trên mặt Đế Kim liền hiện rõ tính lưu manh của anh

" coi như em chưa nói gì được không?"

người phục vụ đem đồ ăn ra thì cuối đầu chào mà đi ra ngoài.

Lưu Yên và anh tuy in lặng để ăn nhưng không khí tương đối dễ chịu.




lúc ăn xong thì Lưu Yên cô sờ bụng mình căng ra rất rõ ràng.

Đế Kim anh liền nhìn cô

" Còn đói?"

Lưu Yên cô lắc đầu

"em no rồi anh xem bụng em căng ra rồi"

Đế Kim anh búng tay thì người phục vụ lại đưa bill cho hai người thanh toán.

Lưu Yên cô đành cho Đế Kim thanh toán vì lúc nãy cô mua đồ bầu lỡ tay mà mua rất nhiều. Cô chỉ ở nhà nên cũng phải ăn xài tiết kiệm tuy thẻ của Đế Kim nhưng cô không thể như vậy hoài được cô biết tiền bạc vất vả lắm mới kiếm ra được. tiền ai đối với cô cũng như thế




Đế Kim anh mặc áo khoác vào thì ôm eo Lưu Yên đi ra ngoài.

Tuyết rơi mỗi lúc một dày nên trời cũng bất đầu lạnh hơn Lưu Yên cô nhìn Đế Kim

" Mấy giờ rồi anh?"

Đế Kim anh nhìn đồng hồ trên tay mình

" Gần 10 giờ"

Lưu Yên cô cảm thấy ở bên Đế Kim thời gian trôi qua rất nhanh.

Lưu Yên cô nhìn qua bên siêu thị tiện lợi thì nhìn Đế Kim

" mình mua gì cho Cung Âu và Đế Khả ăn bây giờ?"

Đế Kim anh trầm tư một chút thì lên tiếng

" Cung Âu vừa khỏi bệnh nên mua gì đó ấm ấm còn Đế Khả thì ăn gì cũng được cái gì nó cũng bỏ vào mồm được"

Lưu Yên cô thấy đây là lần đầu tiên có người nói em mình như thế anh em nhà này đúng là cô không nói nổi




" Em sẽ mua 2 phần mì nóng còn phải mua đồ để chiều về nấu lẩu nữa"

Đế Kim nghe vậy thì nhìn Lưu Yên

" em còn muốn ăn nữa hả?"

Lưu Yên cô gật đầu

" Bây giờ em sẽ ăn cho đã người ta nói có thai được 1 tháng sẽ bị ốm ngén đó tới lúc đó không ăn được gì đâu"

Đế Kim anh ôm eo Lưu Yên mà đi qua từng chỗ một để mua đồ. anh không ngại đi cùng cô hàng ngàn hàng trăm cây số chỉ sợ cô không còn thương anh nữa thì tiền tài danh vọng anh cũng chẳng cần.

lúc Lưu Yên và Đế Kim bắt taxi về đã là 12 giờ đúng Lưu Yên và Đế Kim bước vào thì Mỡ Mỡ liền chạy ra.




Lưu Yên cô nhìn xung quanh thì thấy Bo Bo đang ngủ cô cởi áo khoác ra thì máng lên kệ áo

" Bo Bo lười giống anh thật đấy"

Đế Kim anh ở trong phòng bếp mà đem đồ cô mua vào thấy cô nói vậy thì liền lên tiếng

" Em có cảm thấy mình nói ngược không?"

Lưu Yên cô cười mà đi vào bếp

" Anh cởi áo khoác ra đi ở đây để em bỏ vào tủ lạnh cho"

Đế Khả và Cung Âu từ ngoài cửa đi vào

" Chị dâu chị về rồi sao?"

Cung Âu anh cũng lên tiếng

" Cậu về rồi"

Lưu Yên thấy Cung Âu từ ngoài vào thì liền lên tiếng

" Cậu còn bệnh mà cậu còn đi ra ngoài sao? Đế Khả em không cảng Cung Âu lại em còn đi theo sao?"




Đế Khả nghe vậy thì liền giả bộ mếu mà bay lại sofa Đế Kim ngồi mà khoác tay anh

" Anh hai chị dâu la em kìa anh không nói tiếp em gì sao?"

Đế Kim anh cau mày

" chị dâu em là vợ anh nên anh không thể nói tiếp gì cho em đâu, còn muốn có người nói tiếp thì lo mà kiếm người yêu đi"

Đế Khả cô bĩu môi

" tuổi em là tuổi 20 xuân xanh nên chưa muốn có người yêu sớm cho vướng bận tay chân đâu"

Đế Kim anh nhướng mày

" Anh cứ tưởng là không ai yêu em"

Đế Khả cô hất tóc

" Anh không thấy em quá hoàn hảo sao anh hai? không một ai xứng"

Đế Kim anh gật đầu

" đợi đến lúc thành bà cô già lúc đó hối hận cũng không còn kịp nữa"

Cung Âu anh đi vào mà giúp Lưu Yên dọn dẹp hai người họ đã rất lâu rồi chưa nói chuyện tâm sự cùng nhau