Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ

Chương 187




Đột nhiên Đế Khả cô đẩy anh ra

" anh làm gì? Ai cho phép anh hôn tôi?"

" cô bảo tôi là không có hứng thú với phụ nữ nên tôi làm cho cô xem"

Đế Khả nghe vậy thì chỉ vô môi mình


" anh hôn kiểu gì mà mất hết một miếng son của tôi? Đúng là đàn ông vô dụng"

Thằng An nhếch mép

" cô thử chưa mà biết tôi vô dụng?"

Đế Khả cô nhếch mép cô và Thằng An đứng thì Thằng An cao hơn cô một cái đầu nhưng khí chất thì không ai thua ai

" ở đây nóng quá tôi không cãi lộn nổi với anh tôi muốn lên kia cãi lộn"



Cô vừa nói vừa chỉ chỉ lên phía trên cô nghĩ giờ này chắc mọi người cũng sắp đi ra khoan tàu rồi.

Thằng An nhếch mép

" cô đi lên đó cãi lộn một mình đi"

Đế Khả thấy Thằng An định đi xuống dưới khoan thì liền nắm tay mà kéo lên trên buồn lái nhưng trên đây chỉ có anh và cô.

Thằng An bị kéo bất ngờ Thằng An đoán thực lực của Đế Khả rất tốt. Nhưng anh là con trai anh có thể hất tay Đế Khả ra được nhưng anh không muốn làm vậy



Đế Khả kéo anh lên trên đó thì ngồi xuống ghế vỗ vỗ chỗ bên cạnh

" anh ngồi xuống đây"

Thằng An nghe vậy cũng ngồi xuống đột nhiên mây đen ùng ùng kéo đến sấm sét đánh xuống thì Đế Khả sợ mà ôm lấy Thằng An.

Thằng An bất ngờ nhưng vẫn để cô ôm.

Đế Khả ôm thằng An xong thì nhìn lên mặt anh có vài tầng đỏ

Đế Khả đưa tay đụng vô má anh thì Thằng An hết hồn mà nhìn cô.

" làm gì?"

Đế Khả cô cười ngọt ngào

" tôi thấy mặt anh đỏ mà da mặt anh mịn thật đó anh sài gì nhỉ?"

" con trai ai lại đi sửa soạn như con gái tụi cô"

Đế Khả cô bĩu môi mà buông anh ra ngồi thẳng dậy

" tôi hỏi có xíu mà anh cáu gì chứ?"

Thằng An nhìn lại Đế Khả thì thấy cô cũng rất dễ thương dáng người cao ráo thon gọn. Khuôn mặt lại dịu dàng

Đế Khả cô cảm thấy lạnh mà xoa xoa vai cô nhìn qua Thằng An thì nhếch mép mà ôm lấy anh.

Thằng An cau mày

" cô làm gì ôm tôi hoài thế?"

" tôi lạnh"

" lạnh thì đi xuống"

Đế Khả nghe vậy thì lắc đầu

" không được “

Thằng An nhếch mép

" tại sao?"

Đế Khả cô ngập ngừng

" tôi...."

Thằng An tiếp lời

" tôi biết đồng bọn của cô đang ở dưới khoan"

Đế Khả nghe vậy thì buông anh ra

" sao anh biết? Nếu anh biết thì sao không đi xuống?"

Thằng An nhướng mày

" tôi chỉ đi lấy hàng của đàn em A Mùi cướp của tôi thôi"

Đế Khả nghe vậy thì liền đứng lên

" sao anh không nói sớm vậy đàn em của A Mùi đâu?"

Thằng An chỉ xuống thằng mập mạp đang đi phía dưới

" đàn em cận tính của A Mùi"

Đế Khả cô rút súng ra thì nhắm ngay đầu đàn em của A Mùi mà bắn

" đoàng “

Thằng An bất ngờ khi thấy Đế Khả ra tay dứt khoát không suy nghĩ gì.

Thằng An bay lại ôm cô nằm xuống thì ở dưới mưa đạn bay lên rất nhiều.



Thằng An mới lấy súng trong thắt lưng mình ra mà nhắm bắn.

Anh bắn không trượt một viên nào.

Đế Khả nhìn anh thì mặt anh đỏ như quả cà chua cô lấy tay ôm eo anh thì ở phía dưới cô đụng được thứ gì thì cô nhìn xuống là đuôi gấu. Đuôi rất ngắn nhưng lại lắc qua lắc lại.

Đuôi của anh màu nâu lông rất mượt Đế Khả cô tính đụng vào Thì Thằng An nắm lấy tay cô

" đừng đụng vào “

Đế Khả đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh

" sao anh lại có đuôi? Gấu có đuôi không? Sao anh lại có?"

Thằng An anh đứng dậy Đế Khả cô cũng đứng dậy theo

" đối với tôi thì có nhưng cô không sợ?"

Đế Khả cô lắc đầu

" có sợ nhưng anh cho tôi đụng vào đuôi anh tôi sẽ hết sợ"

Đột nhiên cô nhìn lại thì đuôi của anh đã biến mất.

Thằng An nhìn Đế Khả

" mấy năm nay tôi sống rất yên bình đây là lần đầu tiên người ta thấy cô thể thật của tôi"

Đế Khả cô ngồi lên ghế thì nghe anh nói rất chăm chú

" vậy là anh không phải con người Trái Đất sao?"

Thằng An lắc đầu

" tôi từng sống ở hành tinh Hồ Điệp nhưng hành tinh mẹ đã bị diệt vong dân vi tản"

" thế nên anh mới vi dân xuống đây? Mình anh thôi?"

Thằng An anh lắc đầu nhưng không trả lời

" đi xuống dưới thôi chắc bạn bè cô đang đợi"