Tổng Tài Sợ Vợ

Chương 3: Khó có thể trốn chạy




Đại tiểu thư !

- Tạt nước cho anh ta tỉnh lại !

Thuộc hạ của Mộ Thuần cầm lấy thùng nước dội xuống người Diễn Quân "lút...chát..."

"Khụ...khụ..."

Mộ Thuần quay mặt đi...

"Các người là ai ? Đưa tôi đến đây để làm gì ?"

Mộ Thuần xoay xoay con dao nhỏ trong tay nhưng không trả lời câu hỏi của Diễn Quân.

Diễn Quân nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đứng quay lưng về phía mình thì lạnh giọng hỏi "Cô là ai ?"

Lại nhận được sự im lặng từ đối phương, Diễn Quân mất kiên nhẫn cáu lên "Cô biết tôi là ai không ?"

- Còn không phải là nhị thiếu gia nhà họ Diễn sao ?

Diễn Quân cười lạnh "biết rõ về tôi như vậy, chẳng hay là muốn tống tiền hay tống tình đây ?"

- Diễn nhị thiếu gia thử đoán xem.

"Nhìn cô thì chắc chắn là con cháu nhà hào phú rồi, vậy thì chắc không cần tiền đâu nhỉ !"

- Nhị thiếu gia của nhà họ Diễn rất thông minh đó, bị anh đoán đúng rồi, đêm nay đưa anh đến đây là muốn được cùng anh vui vẻ.

"Cô là phụ nữ, nói ra những lời này mà không biết xấu hổ à ?"

- Có gì đâu mà phải xấu hổ.

"Cô...nhanh thả tôi ra, loại phụ nữ như cô...tôi đây thấy rất ghê tởm !"

- Các người không thấy anh ta rất ồn sao ?

//Dạ tiểu thư, người muốn thế nào ?

- Anh ta khá đẹp trai nhưng rất tiếc giọng nói thì vô cùng khó nghe, mỗi một lần anh ta cất giọng thì ta cứ tưởng là bò rống. Giải quyết ngay cái miệng của anh ta.

Thuộc hạ của Mộ Thuần kề lưỡi dao sát mặt Diễn Quân "thế thì cắt lưỡi cho đỡ ồn, phải không tiểu thư ?"



- Thông minh đấy, đúng là rất hiểu ý ta.

Diễn Quân nhíu mày "Cô dám !"

- Trên đời này không có chuyện gì mà tôi không dám làm cả.

Mộ Thuần quét mắt nhìn đám thuộc hạ "Các người lui ra đi"

//Dạ cô chủ !

Diễn Quân lo lắng, anh thật sự rất lo lắng vì hiện tại anh đã bị trói chặt.

"Cô muốn làm gì ?"

- Thì muốn làm chuyện đó với Diễn nhị thiếu !

"Cô..."

Mộ Thuần quay đầu lại nhìn Diễn Quân, thấy bộ dạng nhếch nhác của anh mà không kìm được cảm xúc phải bật cười !

"Cô cười gì ?"

Mộ Thuần đưa tay lên bật công tắc đèn.

Rất nhanh toàn căn phòng sang trọng rộng lớn hiện ra trước mắt Diễn Quân, anh quan sát một vòng rồi đưa ra kết luận "một căn phòng được bày trí toàn những vật dụng sang chảnh thế này thì chứng tỏ rằng cô ta vô cùng giàu có, thậm chí còn giàu hơn cả nhà họ Diễn. Vậy người phụ nữ này có thân phận thế nào và vì sao lại bịt kín mặt như thế ? Là định cướp đời trai của mình xong rồi bỏ trốn sao ? Hay còn có nguyên nhân gì khác ?"

Như đọc được suy nghĩ của Diễn Quân, Mộ Thuần cười thầm "tên này đúng là ngốc hết thuốc chữa !"

"Thật ra thì cô muốn làm gì tôi ?"

- Tôi đã nói rồi, đêm nay anh sẽ thuộc về tôi.

Diễn Quân ghét bỏ quay mặt đi "Hừ...tôi thà chết còn hơn !"

Mộ Thuần túm lấy cổ áo Diễn Quân và ném anh lên giường.

"Cô..."

Mộ Thuần đưa tay mở từng cúc áo Diễn Quân...

"Cô nhanh dừng lại cho tôi !"

Mặc kệ lời nói của Diễn Quân, Mộ Thuần vẫn mở hết hàng cúc áo.



Xoạc...

Chiếc áo sơ mi trắng trên người Diễn Quân bị Mộ Thuần xé nát và ném xuống sàn nhà.

"Cô dừng lại ngay cho tôi !"

Vòm ngực vuông rộng của Diễn Quân hiện ra trước mắt Mộ Thuần, cô nhìn không chớp mắt.

- Mẹ kiếp ! Tên này là được điêu khắc gia tài ba tạc ra hay sao vậy chứ ?

"Cô nhìn đủ chưa hả loại phụ nữ không biết xấu hổ ?"

Mộ Thuần không nói gì, cô đứng lên đi về phía phòng tắm...một lúc sau cô bước ra trong chiếc váy ngủ xinh xắn và trên tay bưng chậu nước nhỏ. Cô từ từ lau người cho Diễn Quân bằng nước ấm.

Diễn Quân nhíu mày "gì chứ...là rửa sạch trước khi đặt lên đĩa sao ?"

Mặc xác Diễn Quân suy nghĩ gì, Mộ Thuần lau xong cơ thể cho Diễn Quân thì tắt đèn leo lên giường nằm quay mặt đối diện với anh.

Cả căn phòng rộng mênh mông chỉ còn lại ánh đèn ngủ màu vàng, không quá sáng cũng không quá tối, nó vừa ấm cúng vừa mờ ảo. Với ánh sáng như thế này càng khiến cho không gian của căn phòng càng thêm ám muội.

Diễn Quân nhíu mày "Cô ta ngủ thật rồi sao ?"

Không nghe thấy tiếng động gì từ cô gái bên cạnh, chỉ còn lại hơi thở đều đặn khẽ vang lên trong căn phòng rộng.

"Này...cô ngủ thật à ?

Diễn Quân đưa tay lên kéo tấm vải đen che mặt cô xuống và vặn cao độ sáng của chiếc đèn ngủ trên đầu giường. Một dung mạo tựa như tiên sa rơi vào tầm mắt Diễn Quân, tim anh chợt đập lệch nhịp, anh nhìn đến ngơ ngẩn. Anh không ngờ lại có một cô gái xinh đẹp đến mức này xuất hiện trong đời thường, thậm chí sao A màn bạc cũng phải kém xa cô.

"Thật ra thì cô là ai ?"

Diễn Quân đưa đôi tay đang bị trói chặt của mình lên nhìn, cũng may là cô không trói tay anh ngược ra sau lưng nếu không thì đêm nay anh sẽ bị tê liệt mất đôi tay "Hừ...xem như cô cũng còn chút lương tâm".

Diễn Quân nhìn người con gái nhỏ nhắn trước mặt mình thêm một lúc "như là mình đã từng gặp qua cô ta ở đâu rồi thì phải, nhưng rất tiếc là không nhớ đã gặp ở đâu !"

Diễn Quân cố gắng dùng răng của mình để tháo sợi vải trói tay anh ra...một lúc sau thì cũng tháo ra được và quyết định trốn khỏi.

Vừa rón rén mở cửa phòng, đã thấy bên ngoài có rất nhiều vệ sĩ đứng canh gác, Diễn Quân nhíu mày "đây là gia tộc nào đây ? Sao lại nuôi nhiều vệ sĩ vậy chứ ?"

"Nhiều vệ sĩ đến vậy thì làm sao mình có thể thoát khỏi đây được chứ !"

Diễn Quân quay trở lại giường, một lần nữa anh lại đưa mắt nhìn người đẹp đang ngủ say trên giường "Không phải cô bảo muốn vui vẻ với tôi đêm nay sao ? Sao lại ngủ say đến vậy ?"