Tổng Tài Sợ Vợ

Chương 11: Ngẩn người trước mỹ nhân




*Tiểu thư, cô mới về.

*Chào Diễn thiếu gia !

Mộ Thuần mang theo cơn bực tức đi thẳng về phòng.

Diễn Quân cũng nhanh bước theo sau...

Mộ Thuần vừa ngã lưng xuống giường, Diễn Quân đã dang rộng đôi tay lăn ra giường trước cô một giây.

- Diễn Quân, anh cút ngay cho tôi !

"Tại sao tôi phải cút ?"

- Đây là phòng của tôi !

"Hừ...quy định nào không cho hôn phu vào phòng riêng của hôn thê vậy ?"

Mộ Thuần cười khẩy "anh còn nhớ bản thân mình là hôn phu của Mộ Thuần tôi sao ?"

"Đương nhiên tôi không quên điều đó"

Phịch...

"A..."

Mộ Thuần thẳng chân một cú đã khiến Diễn Quân bay xuống sàn nhà.

"Mộ Thuần, cô làm gì vậy ?"

- Dám sau lưng tôi hẹn hò với người phụ nữ khác. Còn dám nhận mình là hôn phu của tôi.

"Ừm...chỉ là bạn học cũ lâu ngày gặp lại mà thôi, làm gì căng !"

Reng...

"Alo !"

//Diễn nhị thiếu gia, có phải không ?

"Đúng rồi !"

//Hôm nay hôn thê của cậu đã mua sắm ở chỗ chúng tôi, cô ấy bảo tôi thanh toán với cậu.

"Bao nhiêu ?"

//Mười tỷ.

Diễn Quân há hốc mồm "gì chứ ?"



//Diễn thiếu gia sao vậy ?

Diễn Quân tắt điện thoại, mặt mày u ám lạnh lùng nhìn Mộ Thuần "cuối cùng cô định quậy phá tôi đến bao giờ đây ?"

Mộ Thuần nghe rõ cuộc nói chuyện điện thoại của Diễn Quân với quản lý cửa hàng thời trang lớn nhất Thủ đô. Cô cười lạnh "Diễn Quân, anh dám lấy tiền của tôi đi bao gái sao ? Đừng có mơ. Số tiền một trăm tỷ mà ông nội trả cho anh để anh cưới tôi, đó vốn là tiền của tôi, số tiền đó anh bỏ túi tiêu xài kiểu gì cũng được, riêng việc mang đi bao gái là không thể được, một đồng cũng không được phép !"

"Mộ Thuần"

- Diễn Quân, tôi nói rõ cho anh biết...anh dám dùng tay của anh chạm vào người phụ nữ khác, tôi thề sẽ đánh gãy tay anh.

Diễn Quân ngỡ ngàng nhìn Mộ Thuần "Vợ tôi đang ghen sao ?"

- Ai thèm ghen !

"Những hành động của cô đã nói lên cho tôi biết là cô đang ghen".

Diễn Quân nghịch ngợm nghiêng người sang nhìn Mộ Thuần, còn dang tay ra ôm chặt lấy eo cô "hay là chúng ta động phòng trước nhỉ !"

Mộ Thuần trợn tròn hai mắt lên nhìn Diễn Quân "cút !"

Vừa nói, Diễn Quân vừa giả vờ ghé mặt mình kề sát mặt cô.

Mộ Thuần cảm nhận rõ sự mờ ám của tư thế này, cô dùng sức đẩy Diễn Quân ra...nhưng anh nặng như tản đá, cô đẩy thế nào cũng không khiến anh lay chuyển.

- Diễn Quân khốn kiếp, anh cút ngay cho tôi.

Anh không những không buông cô ra mà ngược lại càng ôm chặt hơn.

- Khốn kiếp...buông tôi ra !

"Mơ đi...Mộ Thuần"

Diễn Quân có cảm giác rất muốn cắn vào đôi môi xinh đẹp của cô "đôi môi của cô ấy đẹp quá, nhìn thôi đã thấy rất ngon, cắn vào chắc ngọt như trái chín nhỉ !"

Không cần đắn đo suy nghĩ nữa, anh cúi xuống cắn nhẹ vào cánh môi cô và rồi anh không muốn dừng lại, muốn được nhiều hơn.

Mộ Thuần kinh ngạc !

Trong lúc cô còn ngẩn người thì Diễn Quân đã thành luồng chiếc lưỡi của anh vào miệng cô và ra sức nghịch phá cô.

- Ưm...

Lúc đầu Mộ Thuần còn ra sức phản kháng, một lúc sau như có luồng điện chạy qua cơ thể cô khiến cô không còn phản kháng nữa, ngược lại cô còn từ từ đáp lại nụ hôn ấy của Diễn Quân. Nụ hôn lúc đầu còn nhẹ nhàng, càng về sau thì cuồng nhiệt đến say đắm.

Cả hai buông nhau ra khi cả hai như sắp ngừng thở.

Cả gian phòng rộng bỗng dưng im bặt, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

"À...ừm...tôi về đây !"



Mộ Thuần ngại ngùng cúi mặt.

Nhìn cô thẹn thùng e ấp, hai má ửng đỏ, Diễn Quân cong môi cười "nhìn cô ấy của hiện tại thật đáng yêu, không giống như một quái nhân hàng ngày mà mình chứng kiến".

"Bảy giờ tối, tôi đến đón cô về Diễn gia dùng cơm. Hôm nay mẹ tôi về nước, bà ấy muốn gặp cô".

Mộ Thuần gật đầu !

………………………

*Tiểu thư của em à, cô đã thay hơn năm mươi bộ váy rồi. Cô có thấy mệt chưa ? Chứ em nhìn cô từ chiều giờ mà hoa cả mắt rồi đây.

Mộ Thuần liếc Tiểu Phương một cái sắc lạnh "còn không giúp ta chọn, em có muốn lĩnh lương tháng này không ?"

*Tiểu thư rất xinh đẹp, dáng người cân xứng, thế nên em thấy cô mặc bộ nào cũng đẹp cả.

Mộ Thuần không cho là đúng "không qua loa được đâu".

*Tiểu thư mặc bộ váy đỏ này đi, vừa đẹp vừa cao quý lại vừa gợi cảm.

- Ổn không đó ?

*Haiz...da của cô trắng như tuyết, rất hợp với màu đỏ, nó sẽ tôn làn da của cô lên một bậc. Em chắc chắn với cô luôn đó tiểu thư.

Thấy Mộ Thuần lưỡng lự, Tiểu Phương nói tiếp "hơn nữa thì vóc dáng của tiểu thư tuyệt đẹp, cô mặc chiếc váy này sẽ khiến cô thêm gợi cảm".

- Được, vậy chốt chiếc váy này.

Tiểu Phương thừa hiểu tính cách của tiểu thư nhà mình, kỹ tính ai bằng.

Hơn nữa thì những bộ váy này đều được Mộ Thuần chọn rất kỹ trước khi mua.

…………………

Diễn Quân đến đón Mộ Thuần theo lời hứa hẹn, anh rất đúng giờ.

Lúc bấy giờ Mộ Thuần cũng vừa trang điểm xong, nói là trang điểm chứ trên thực tế cô chỉ tô ít son và chải chuốt đầu tóc gọn gàng.

Diễn Quân vừa đẩy cửa phòng bước vào, thấy Mộ Thuần đi về phía mình, anh không khỏi kinh ngạc. Anh nhìn đến ngẩn người.

Cô quyến rũ trong chiếc váy đỏ dài phủ gót giày, xẻ tà khá bạo, hở tấm lưng thon, lộ xương quai xanh tinh tế. Với chiều cao 1m65 của cô, mang thêm đôi giày cao gót, vóc dáng cô hiện tại quá hoàn hảo, không thể bắt bẻ được.

"Hừ...cô ta đúng là hồ ly tinh chuyển thế mà"

Diễn Quân đưa cánh tay ra, ý bảo Mộ Thuần khoác tay anh.

Bất ngờ cô không phản kháng mà ngoan ngoãn khoác tay anh.

Đây là kết quả ngoài mong đợi của anh, lòng thầm nghĩ "Cô ta uống nhầm thuốc sao mà lại ngoan dột xuất vậy chứ !"