Tổng Tài Si Tình: Xin Em Quay Về!

Chương 25: Nâng niu. [H+]




"Dừng... tôi cho cô thời gian quá lâu rồi, tôi không đủ kiên nhẫn chờ nữa!"

Hàn Trúc đè chặt hai tay nữ nhân xuống gối, cúi đầu thi triển tài nghệ làm t*nh. Đem cơ thể lớn cô gái nhỏ, dùng lưỡi liếm dọc mang tai mẫn cảm.

Cao Đình càng giãy dụa tăng thêm kích thích cậu nhỏ của hắn, một động tác mạnh bạo tạo ra cơn đau xé thịt.

"A!"

Cao Đính la lên một tiếng thì âm dương đã hoà hợp, thằng em đã ngợp trong luồng nước ấm nóng hoà màu đỏ hồng.

Hàn Trúc dừng động tác lại vài giây. Cô ấy ở bên Vân Dương vẫn chưa làm chuyện* đó sao?

Hoá ra Hàn Trúc nổi máu chiếm hữu là vì Vân Dương tối nay đã đưa Cao Đình về, lúc đó trên lâu cao nhìn xuống thấy nụ hôn trán tạm biệt, hắn nghĩ tận khuya nam nữ ở bên nhau chắc chắn không giữ mình, tình cảm trào phúng thì ái ân sao tránh khỏi.

"Đồ khốn..." Cao Đình đấm mạnh vào người hắn với muôn vàng căm phẫn: "Anh cút đi!"

Hàn Trúc rút vật tượng trưng của đàn ông ra, giây phút Cao Đình tưởng được buông tha thì cơ thể run bần bậc khoái cảm, nam nhân đã dùng lưỡi mềm mại kích thích từng cánh hoa chớm nở, có vẻ hắn sợ lần đầu nhụy hoa chưa quen với kích cỡ vật ***ng cứng kia.

"Ư... ưm...!"

Cao Đình không kiềm được rên rỉ mị tình, sau khi giúp hoa nở rộ, hắn nhẹ nhàng hôn lên hai n*m v* mẫn cảm đang sựng lên.

Cao Đình gần như toàn thân tê dại, đây là làm chuyện người lớn sao?

Cao Đình đỏ mặt không dám nhìn trực diện, Hàn Trúc nhẹ nhàng dọc cơ thể nõn nà... một cái đẩy nhẹ nhàng, hắn thấy nữ nhân mắt cỡ nhắm mắt, hắn cũng mím môi nén tiếng khoái cảm dâng trào...

Trong căn phòng hoa lệ sự ngọt ngào âm thụ diễn ra...

"Từ sau tôi cắm cô gặp Vân Dương, đã là người của tôi thì phải an phận rõ chưa?" Hàn Trúc gồi đầu Cao Đình trên cánh tay mình vuốt ve bờ vai nhỏ nhắn.

Nội tâm Cao Đình bây giờ rối bù, cô không biết nên vui hay buồn nữa, người đàn ông này có tiền có quyền, và cô chỉ làm một tình nhân nhỏ trong ngõ tối của anh ta.

Ngoài kia có bao nhiêu phụ nữ mơ ngủ với một tổng giám đốc vừa đẹp trai lại nhiều nhà, cô rõ ràng chỉ là một hạt cát bay lạc vô lầu vàng cung son, còn đòi hỏi thứ gì nữa ngoài tự do.



"Hàn Trúc... Sau 3 năm tôi lấy lại sự tự do đúng không?"

Hàn Trúc nghe câu này tư nhiên có chút không vui, cúi người rỉ lời ma mị: "Làm cho tốt vị trí tình nhân cho tôi đi, cô được tự do hay không là do tôi quyết định!"

Hắn nâng cằm cô tiếp lời lãnh khốc: "Còn nữa nhớ uống thuốc tránh thai, tôi không muốn làm cha của con cô."

Cao Đình mang ấm ức trong lòng kéo chăn quấn cơ thể đầy dấu đỏ hoan ái, trái tim như bị bóp nát, thật sự cô muốn tát vào mặt tên tổng tài cao ngạo này, nhưng rồi phải rụt tay lại trong cơn tuyệt vọng, bởi không có anh ta thì mẹ sẽ không thể sống tiếp.

"Được rồi! tôi sẽ giữ đúng quy ước trong hợp đồng, sau 3 năm cô sẽ lấy lại tự do."

Hắn bước đến gần vươn tay muốn an ủi nữ nhân của mình nhưng lại đổi lấy sự chối từ trong một cái gạt tay, hai hàng lệ trên khoé mi lăng dài ướt đôi gò má bầu bĩnh.

"Khóc gì chứ? Ai ăn hiếp cô đâu!" Hàn Trúc không thích con gái khóc trước mặt hắn, nhưng Cao Đình là trường hợp ngoại lệ khiến hắn muốn dỗ dành.

"Thế ăn gì không? tôi nấu."

Trước khi xuống bếp Hàn Trúc tiện tay lục tìm chiếc đầm ngủ hai dây vải lụa đỏ quý phái ném cho Cao Đình.

"Mặc nó đi!"

Cao Đình cầm chiếc váy giơ lên cao nhìn anh ta thầm nghĩ lẽ nào đạo mạo bên ngoài biến thái bên trong, cô đảo mắt nhìn từ chân dài miên manh đến hạ thân quần mỗi khăn tắm tới 6 múi rắn rỏi, cơ ngực vạm vỡ.

"Cô muốn làm cái nữa hả?"

Hàn Trúc chạm tay vào mối khăn tắm, mỉm môi cười cười.

Cao Đình đỏ mặt bật chế độ chạy nhanh vào phòng tắm ló đầu ra buông lời chê bai:

"Gớm!"

Hàn Trúc tức giận thiệt sự ném gối ôm vèo một cái trúng ngay đầu Cao Đình.

"Á!..." Cao Đình nhặt gối ném lại vừa chửi: "Đồ hung dữ!"

"Cao Đình! ! ! Cô cẩn thận cái miệng!" Hàn Trúc bước tới một bước, cô gái gài ngay chốt cửa phòng tắm.



Hàn Trúc luyến tiếc vài giây rồi mỉm môi một cái, quay qua kệ dép lấy ngay một đôi dép màu hồng đáng yêu đặt xuống trước cửa, rồi quay hướng ra ngoài...

Một lúc sau Cao Đình mở cửa thấy đôi dép kinh ngạc vô cùng.

"Là anh ta để sao?"

Cao Đình xỏ đôi chân nhỏ vào vừa đi vừa ngắm nghía...

"Á!"

Cao Đình qua vô ý đụng trúng thân hình cao to té xuống sàn, ngẩn lên thấy Hàn Trúc cao sừng sững.

Hàn Trúc hai tay đặt trong túi hơi cúi người cười khẩy buôn lời châm chọc: "Không phải cô tương tư đôi dép chứ?"

"Ừ! Tôi không tương tư anh, anh ganh tỵ hả?"

Cao Đình níu chân hắn đứng dậy phủi phủi mông, ăn miếng trả miếng khiến Hàn Trúc đứng hình, cảm thấy cô gái này thật thú vị.

"Ừ... xuống ăn cháo cho khoẻ, thuốc tôi chuẩn bị sẵn rồi đó." Hàn Trúc bước lại tủ thay áo somi phối quần âu, rồi lướt qua Cao Đình vừa nói:

"Ở nhà ngoan ngoãn ngủ, đêm nay tôi không về!"

Dứt câu Hàn Trúc khép cửa lại, được một lúc Cao Đình nhanh chân ra ban công nhìn xuống thấy Hàn Trúc lên xe của một người đàn ông trung niên, trông khá bậm trợn dù ở khoảng cách khá xa.

"Oái... Ông ta cứ như mafia vậy?" Cao Đình bấu cằm nhìn chằm chằm Hàn Trúc có vẻ không vui: "Anh ta đi một mình liệu có gặp nguy hiểm không?"

"Reng reng."

Chuông điện thoại reo cắt ngang suy nghĩ của Cao Đình... khi bắt điện thoại bàn lên thì là giọng của trầm của Hàn Trúc.

"Ăn cháo rồi uống thuốc, ngủ đi nhìn cái gì?"

Thì ra Hàn Trúc ngẩn lên đã trong thấy Cao Đình ngẩn ngơ ngoài ban công, nên lặp gọi vào điện thoại bàn điều hướng nữ nhân tránh biết nhiều chuyện không nên.