Tổng Tài Si Tình: Xin Em Quay Về!

Chương 1: Chờ một người đã mất.




Phần 1: Ẩn Hôn Mật Ái.

20 giờ 9 phút.

Trên màn hình ti vi.

"Chào mừng bạn đến vời thời sự sáng trên kênh người nổi tiếng và doanh nhân thành đạt."

Tập Đoàn Hàn Băng chuyên về lĩnh vực mỹ phẩm và nước hoa đứng đầu thị trường trong nước và quốc tế.

"Oa! Cao Đình xem kìa Công Ty này quy mô hoành trán ghê."_ Tiểu Mạn nằm dài trên sofa xem tin tức trên tivi, tay chân không yên, vẻ mặt đầy hưởng thụ, nhìn một cô gái xinh xắn đang ngồi nghiêm chỉnh điền hồ sơ xin việc.

"Ể... Cao Đình nhìn kìa tổng giám đốc Tập Đoàn Hàn Băng, đẹp trai lắm kìa!" _Tiểu Mạn kéo Cao Đình qua xem cùng, nhưng cô vừa ngẩn xem thì cúp điện. Cục diện cả phòng khách tối thui.

"Á! Cao... Đình, tớ sợ ma!" _ Tiểu Mạn phản xạ ôm chằm lấy cô bạn thân, la làng.

Cao Đình quá quen với cái nết sợ ma chết của Chung Tiểu Mạn. Lớn lên bên nhau. Hoàn cảnh đối và thân phận đối lập nhau. Chung Tiểu Mạn là thiên kim lá ngọc cành vàng, hàng tá vương tôn quý tử theo đuổi, thì ngược lại Cao Đình sinh trưởng trong một gia đình nghèo khó chỉ có mẹ không có cha.

Một vụ hoả hoạn cháy biệt thự vàng son, một đám lửa đỏ vàng đã mang đi người cha tài giỏi của một cô bé 8 tuổi với mái tóc xoăn tự nhiên, trời phú cho cặp mắt thiên thần, mang một làn da trắng ngần, và thân hình nhỏ bé, được mẹ bế né được đám cháy lớn thoát ra ngoài trong tình trạng tơi tả trầy xướt, lọ nghẹ đầy mặt hai mẹ con...

Mẹ cô chuyển từ Nhật Bản về Trung Quốc sống ẩn dật... Cao Đình vốn rất thông minh học giỏi đứng toàn trường, nhờ học bổng cô đạt được nuôi cô ăn học, đỡ phần khó nhọc cho người mẹ đơn thân, chân bà bị tật phải ngồi xe lăn, do lần hoả hoạn đó, lúc ôm con chạy ra, một cây gỗ trần cao, đã rớt trúng nhượng chân, có thể đi nhưng vẫn cần xe lăn hoặc gậy gỗ hỗ trợ.



Trớ trêu thay 1 năm nay bà lại mắc bệnh nan y, duy trì sự sống nhờ xạ trị theo đợt, và số tiền chi trả khá cao. Cao Đình phải vừa học vừa làm thêm phục vụ quán bar, mới đủ hỗ trợ viện phí cho mẹ.

"Mệt quá! Cậu có thôi đi không?"_ Cao Đình đẩy cô bạn nhát gan ra, bước mò do đường tới khu nhà ăn, tìm nếm thắp lên.

"Này, Cao Đình sao cậu không sợ ma vậy?"

Tiểu Mạn cầm cây đèn cây từ tay Cao Đình nâng ngang mặt muốn doạ ma bạn thân, chân Cao Đình đá vào chân Tiểu Mạn cho bạn tỉnh trí hộ.

"Tại tớ sợ cậu rồi! Còn con ma nào báo hơn cậu sao?" _ Cao Đình ngồi xuống điền tiếp bộ hồ sơ dở dang, cô cần một công việc tốt hơn phục vụ quán bar, nơi thác loạn đó đã bao phen muốn vùi dập một cô gái 17 tuổi. Giờ đủ 18 tuổi vừa đủ tuổi làm việc, và làm...

[........]

Cùng lúc này...

"Nửa đêm không ngủ, rủ tôi đi nhậu sao?"_ Vân Triệt bạn tâm giao của Hàn Trúc, gác tay lên vai Hàn Trúc đang tựa sofa trong quán Bar xa hoa giác vàng.

"Ừ... nửa đêm mới rủ, ban ngày không có ma!" Hàn Trúc vừa nhấm nháp ly rượu trên tay, hai mặt thâm thúy cắm vào Vân Triệt đang kề xác mặt mình.

Tình bạn bền lâu, nhưng đi đâu tên Vân Triệt cung không ý tứ khoảng cách, nhà họ Vân còn sợ anh ta chơi bê đê, vì toàn bơi theo Hàn Trúc 24/ 24.

Hàn Trúc tính khí lạnh lùng, chuyện gì thì cũng chỉ dùng tiền để giải quyết. Đến nay 28 tuổi đã nắm trong tay cơ nghiệp đồ sộ. Tập Đoàn Hàn Băng vang danh trong nước, và bước ra nước ngoài.

Hắn có một bộ não không tầm thường, thậm chí xen bất thường luôn. Hắn tự tạo ra con virus tấn công chính mạng lưới bảo vệ dữ liệu phần mềm của mình. Chào hàng phần mềm tặng không bán trong vòng một năm. Đi sự kiện với điều kiện trong tiệc không được có nữ nhân trẻ.



"Hàn Trúc, anh thích doạ ma tôi hả?"

"Ừ!" _Hàn Trúc nhếch mép, đấy người bạn chiếm hữu vai hắn nãy giờ, Hắn đến đây chờ một người, là chờ một cô gái phục vụ, mà hôm qua hắn cứu khỏi đám trai hư muốn vấy bẩn một thiên thần.

Vân Triết liếc nhìn xung quanh thấy trống trải thiệt, chỉ có hai người đàn ông thì đúng là không vui tí nào, vào quán Bar mà không gọi gái, khác nào súng lên nòng mà không có người bắn.

"Ể... Hàn Trúc chơi gái không?"

- "Cốc."

Hàn Trúc nghe không tiết chế cảm xúc vươn tay ký ngay đầu thằng bạn một cái "cốc." rồi chửi liền thanh: "Mẹ kiếp! Ai nói anh tôi vào đây thác loạn đó hả? Anh trai hư chứ tôi trai ngoan nghe chưa?"

"Ừ... được rồi, ngoan ngoan, đóng mọc 28 mùa xuân rồi..."

"Con mẹ nó... Vân Triết..." _ Hàn Trúc biết đang bị mỉa mai. Bởi 28 mùa xuân rồi hắn chưa từng khai bao xử nam, an cũng nói hắn có vấn đề chỗ đó. Có thêm Vân Triết xà nẹo bên cạnh nên người ta khẳng định luôn rồi.

Hàn Trúc có yêu một cô gái thanh mai trúc mã mà là yêu thầm thôi. Rồi một ngày kia tia hy vọng chung đôi của hắn lụi tàn, hắn bàng hoàng hay tin cô gái hắn yêu vùi thân dưới dòng nước lạnh. Một tai nạn đấm tàu thảm khốc.

Khi đó chiếc nhẫn cầu hôn hắn đã chuẩn bị, tay hắn siết chặt nó trong đau đớn. Hắn đã thì thầm tự trách: "Vẫn là chưa kịp nói yêu em, vẫn là do anh đã quá nhút nhát, khi ở cạnh em mà không dám nói nỗi lòng mình. Tình yêu thầm lặng dành cho em...

Cô gái đó đã ra đi mãi mãi ở tuổi 19, đến nay đã 5 năm. Hắn vẫn tôn thờ hình bóng đó và nuôi hy vọng cô gái đó còn sống.