Là một buổi sáng như thường ngày , nhưng lại khác lạ với Dư Vũ Lam. Cô cảm giác cơ thể mình có gì đó rất khó chịu , như đáng bị ai đó ôm chặt , phía dưới lại có cảm giác gì đó mềm mại nhưng lại khiến cô đau đến hô hấp không đều.. Vật gì đó vừa xâm nhập vào cơ thể cô. Dư Vũ Lam đành phải mở mắt , qua làn nước trong veo ở mi mắt cô thấy khuôn mặt Đường Lãnh Phong đang sát mặt mình. Thấy cô tỉnh dậy , anh liền nở nụ cười vui vẻ nói "Chào buổi sáng , bà xã !"
"Anh....anh...." - Dư Vũ Lam khổ sở cất tiếng. Động tác của anh quá nhanh cơ hồ khiến cô không thể bắt kịp lại càng không còn sức chống đối.
"Nếu buồn ngủ thì em cứ ngủ."
"Anh nghĩ....em có thể....ngủ được sao ?...Tha cho em....em rất mệt...." - Cô cố gắng van xin nhưng hầu như những lời van xin ấy đều bị anh để ngoài tai. Lại tiếp tục đùa giỡn "Em cứ việc ngủ , anh làm việc của anh !"
"Ưm........Nhưng anh đang ở trên người em...lại còn...A...." - Bàn tay siết chặt lấy ga giừơng , chịu không nổi sự giày vò ngọt ngào này mà thở dốc , đến nỗi khóe mắt đã đọng nước. Đường Lãnh Phong hôn lên trán trắng nộn liên tục gọi tên cô một cách trìu mến "Lam Lam....Lam Lam...."
Dư Vũ Lam có thể cảm nhận được nhịp tim cùng hơi thở chậm rãi của anh , mồ hôi rơi từng giọt chạm vào thân thể tràn trụi , sự ra vào của anh ngày càng nhanh như đã mất kiểm soát , Đường Lãnh Phong một tay nâng chân cô lân đặt lên vai mình một tay ôm lấy thắt lưng cô , cử chỉ lại tăng thêm , như muốn đâm sâu vào cơ thể cô hòa nhập thành một !
"Phong....A.... ...... ...~" - Cao trào qua đi , Dư Vũ Lam mệt mỏi thở dốc , miệng cô khô khốc không thốt lên nổi , Đường Lãnh Phong rút phần thân dưới ra , cô nhíu mày lại thở hổn hển . Màn chào đón của anh khiến cô như vừa từ thiên đàng rớt xuống địa ngục vậy. "N....ước...." - Cô cố gắng ngồi dậy nhưng cả người lại không còn sức . Đường Lãnh Phong bước xuống giừơng, đưa tay mở tủ lạnh mini ra lấy chai nước rót ra ly , dịu dàng nâng cô dậy cẩn thận giúp cô uống nước. Vừa uống xong Dư Vũ Lam đã gục vào lòng anh mà thiếp đi . Đường Lãnh Phong hôn lên môi cô một cái rồi bật cười "Thật không ngờ sinh lý em lại yếu đến thế ! Bà xã à !"
--- ------ ----
Dư Vũ Lam nhíu mày mở mắt , cả người cô rất ê ẩm ! Đường Lãnh Phong , anh thật là một tên khốn khiếp ! Rủa thầm anh một câu , cô cố gắng ngồi dậy , đau chết mất !....
*Cạch....- Đường Lãnh Phong mở cửa đi vào . Cô vội lấy chăn che lại , anh đặt khay thức ăn lên bàn , từ tốn nói "Cơ thể của em đã bị anh thấy hết rồi cần gì phải che !?"
"Anh là người không có liêm sỉ sao ?"
"Liêm sỉ thì tất nhiên anh cũng có...chỉ có điều là là không nhiều thôi." - Đường Lãnh Phong híp mắt nhìn cô , vẻ mặt vô cùng gian xảo. Dư Vũ Lam nhíu mày "Sao cái gì anh cũng trả lời được hết vậy ?"
"Đó là bản năng của anh !"
"Anh..."
Đường Lãnh Phong đến bên tủ đồ lấy một chiếc áo sơmi trắng của mình đưa cho cô . Đồ đạc của cô vẫn chưa chuyển hết sang phòng anh nên đành đưa cô mặc tạm cái này . Dư Vũ Lam cầm lấy mặc vào dù sao cũng đỡ hơn là không một mảnh vải che thân. Anh dang tay bế cô lên đặt lên ghế sofa"Bữa sáng do anh làm ! Em mau ăn đi."
"Vâng !" - Cô ngoan ngoãn nghe lời , cầm lấy đũa gắp thức ăn . Quả thật tài nấu nướng của anh rất tuyệt , còn ngon hơn cả đầu bếp năm sao nữa . Thấy anh nhìn cô chằm chằm , Dư Vũ Lam đỏ mặt hỏi "Anh...sao vậy ?"
"Lam Lam..." - Đường Lãnh Phong nỉ non gọi tên cô , giọng nói vô cùng ngọt ngào lại trìu mến khiến lòng cô như vừa ăn phải đường mật vậy lắp bắp trả lời "S...Sao ?"
"Anh có nên sang phòng lấy bra giúp em không ? Để như vậy....khiến dục vọng của anh lại trỗi lên rồi !" - Mặt không đỏ , lại không lúng túng , từ đôi môi mỏng khiêu gợi phun ra câu nói như đâm một nhát dao vào mộng tưởng của Dư Vũ Lam , chiếc đũa trên tay cô nhanh chóng rơi xuống bàn , cô như chết lặng , anh....quả thật là một tên xấu xa vậy mà cô cứ tưởng anh sẽ nói câu gì đó rất ngọt ngào với cô...thật không ngờ....chết tiệt ! Dư Vũ Lam tức giận cất tiếng "Đường Lãnh Phong , anh không thể nghiêm túc quá một phút hay sao ?"
"Chắc là không thể !"
"Đường Lãnh Phongggggg !" - Cơn tức giận lên đến đỉnh điểm , cô hét toáng lên . Đập mạnh bàn đứng lên . Đường Lãnh Phong vẫn điềm đạm gọi tên cô "Lam Lam !"
"Em ở trước mặt anh , có gì thì nói đi , tại sao cứ gọi hoài vậy ?"
"Lam Lam.!"
"Anh cố ý..."
"Gả cho anh đi !" - Chặn ngang lời nói cùng cơn tức giận của cô bằng một câu nói rất nhẹ nhàng và chất đầy yêu thương . Dư Vũ Lam không tin nổi , đứng trừng mắt nhìn anh. Đường Lãnh Phong kéo cô vào lòng mình "Lam Lam....gả cho anh đi ! Cả đời này anh chỉ yêu mỗi em !" Anh cầm lấy tay cô , đeo chiếc nhẫn bạch kim vào ngón áp út , lặp lại câu nói vừa nãy "Đồng ý gả cho anh !" Tuy có chút khác lạ khi anh cầu hôn cô trong hoàn cảnh như thế này nhưng cũng khiến cô cảm động đến rơi nước mắt. "Em đồng ý !"
Đường Lãnh Phong điểm nhẹ lên môi cô , ôm cô vào lòng cưng chiều nói "Chiếc nhẫn này là vật đính ước của anh và em . Cả đời này em không được phép tháo ra !"
"Vâng !" - Dư Vũ Lam mỉm cười , hai bên gò má thoáng xuất hiện dòng nước trong veo . Ngay lúc này cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian....
--- --------
Dư Vũ Lam đứng ngoài vườn , cô đưa tay vẽ những đường nét đầy màu sắc trên tờ giấy trắng . Ngày cuối hè vừa qua , công việc thường ngày của cô chỉ là vẽ vời lúc anh đi làm . Thường đến công ty cùng anh . Mọi nhân viên trong công ty đều ngỡ ngàng còn nhân viên nữ thì buồn rầu vô cùng có lẽ là vì Nam thần của họ đã có chủ...Kể từ ngày anh cầu hôn cô cũng đã được một tháng . Anh nói đợi khi giải quyết hết công việc sẽ tổ chức đám cưới. Dư Vũ Lam chợt cười , cô rất mong đợi đến lễ cưới của hai người.... Cô cũng nghe nói hình như Hoàng Phủ Lâm đang cố gắng để theo đuổi Tiểu Đào....
Dạo gần đây hình như sức khỏe cô không tốt , rất mệt mỏi . Cô nghĩ không lẽ lại có thai , lúc trước khi mang thai đứa bé kia cô cũng thấy mệt trong người nhưng lần này cô còn khó chịu hơn lần trước . Chắc không phải đâu...Dư Vũ Lam thở dài... *Cạch...* - Đột nhiên tay cô không còn sức , chiếc cọ bị rơi xuống đất. Cúi người xuống nhặt , nhưng không ngờ vừa cúi xuống , người cô liền mất hết sức ngồi phịch xuống đất. , đầu óc choáng váng , cô đưa tay xoa xoa mi tâm , thở hổn hển.
"Tiểu thư , cô không sao chứ ?" - Tiểu Đào đột nhiên xuất hiện . Đỡ lấy cô. Dư Vũ Lam gượng cười "Ta không sao !"
Dìu cô ngồi xuống chiếc ghế gần đó , Tiểu Đào lo lắng hỏi "Thật sự cô thấy ổn sao ?"
"Ừ ! Đừng nói cho ai biết nhé."
"Vâng !"
"Phải rồi , sao em lại sang đây đột ngột như vậy ?",
"Em sang thăm tiểu thư."
"Vào nhà nói chuyện thôi."
Hai người nói chuyện khá lâu , gần trưa Tiểu Đào mới về . Dư Vũ Lam ngồi xem ti vi trên ghế sofa dưới sảnh. Cô mệt mỏi nằm xuống . Chợt ngoài ccửa có giọng nói "Sao lại nằm ở đây ?"
Dư Vũ Lam theo phản xạ đưa mắt nhìn , bóng dáng cáo lớn che mất áng sáng , cô vui vẻ ngồi dậy tươi cười cất tiếng "Anh về rồi à !?"
"Phải !" - Đường Lãnh Phong nhếch miệng cười , ngồi xuống ôm lấy cô .
"Hôm nay anh về ăn cơm trưa sao ?"
"Ừ , việc ở công ty cũng giải quyết gần hết rồi." - Anh nhìn cô , chợt nhíu mày "Sắc mặt em không tốt , bệnh sao ?"
"Không có , chắc do em buồn ngủ thôi." - Dư Vũ Lam xua tay lắc đầu . Cô không muốn để anh biết , việc ở công ty đã rất nhiều rồi , cô không muốn anh lại lo nghĩ chuyện này.
"Thật sao ? Nếu không khỏe phải nói cho anh biết , anh thấy dạo này em hay mệt mỏi !" - Anh áp tay vào mặt Dư Vũ Lam cưng chiều nói.
"Em không sao mà !" - Cô dựa đầu vào người anh , dù có mệt mỏi như thênào cô cũng không muốn làm gánh nặng cho Đường Lãnh Phong...
--- ------ ------
Buổi tối , anh đã cho đầu bếp về sớm . Để anh có thể nấu bữa tối cho cô. Ngày trước cô phải nấu cho anh ăn bây giờ thì anh sẽ làm ngược lại. Dư Vũ Lam ngồi chờ ở bàn anh , chăm chú nhìn anh đứng bếp , cất lời chọc ghẹo "Anh nói dáng vẻ anh đứng bếp rất phong độ...bây giờ em mới thấy đó nha."
"Thấy thế nào , có phải rất phong độ không ?" - Đường Lãnh Phong bật cười hỏi.
"Rất giống một bà nội trợ...haha..."
"Em vừa nói gì ??" - Anh khựng lại quay mặt nhìn Dư vũ Lam , chầm chậm tiến gần cô . Nhìn khuôn mặt xấu xa của anh , cô vội rút lại lời nói "Ách...em nói sai , rất giống một người chồng phong độ."
Đường Lãnh Phong cau mày , nhéo cái mũi của cô "Em càng ngày càng to gan."
"Hihih...để em giúp anh để thức ăn lên bàn." - Đưa tay xoa xoa mũi , Dư Vũ Lam híp mắt cười . Cô bắt đầu cầm lấy những đĩa thức ăn hấp dẫn, tay nghề của anh thật cao siêu chỉ cần nhìn thôi là đã thấy thèm rồi.
Bỗng chốc , thân hình bé nhỏ nghiêng người, ngã xuống phía sau lưng Đường Lãnh Phong......*Xoảng....choangg....g...* - Những đĩa thức ăn trên tay cô cũng đổ vỡ . Nghe thấy tiếng động mạnh . Anh giật mình quay lại . Chỉ thấy cô nằm bên đống mảnh vỡ . Vội đỡ cô dậy , sắc mặt cô càng trở nên thảm hại , anh gầm lên "Mau gọi bác sĩ...người đâu ? Quản gia...mau gọi bác sĩ...."
... .....
"Thế nào ?" - Đường Lãnh Phong ngồi bên giừơng nhìn vị bác sĩ trung niên đang khám cho cô , lạnh nhạt cất tiếng.
"Phu nhân không sao ạ. Phụ nữ khi có thai thường hay mệt mỏi thôi !" - Vị bác sĩ cung kính trả lời! Cặp đồng tử đen láy phát sáng , anh hỏi lại "Ông...vừa nói gì ?"
"Thưa , phu nhân đã có thai hai tuần . Còn là một cặp song sinh ạ."
Đường Lãnh Phong vui mừng đến nỗi muốn nhảy cẩng lên . Cô có thai , là con của anh còn là sinh đôi. Vị bác sĩ kia lại ngập ngừng nói tiếp "Nhưng....do trước kia phu nhân từng bị thương nên có lẽ vẫn còn di chứng...mang thai khiến cơ thể người phụ nữ hay mệt mỏi....mà đây còn là thai đôi...nên cơ thể phu nhân càng bị suy nhược hơn..."
Câu nói của ông như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Đường Lãnh Phong , dập tắt niềm hạnh phúc vừa mới có "Ông vừa nói gì ?? Vậy là sao ?"
"Ý...ý của tôi....là cơ thể phu nhân vốn không tốt....nay lại mang thai đôi...chỉ lo...cơ thể sẽ càng suy nhược...phải chăm sóc thật cẩn thận." - Ông run rẩy trả lời. Anh trầm mặc một hồi rồi lên tiếng "Ra ngoài..." Bác sĩ vội vã mở cửa chạy ra khỏi phòng.
"Quản gia...."
Lão quản gia già nua cúi đầu nhận lệnh "Vâng !"
"Nói bác sĩ nói rõ tình trạng của Lam Lam , cách chăm sóc tốt và tất cả thông tin về phụ nữ có thai đưa cho tôi." - Ánh mắt vẫn say nhìn Dư Vũ Lam , bàn tay vẫn một mực chung thủy nắm tay cô ra lệnh.
"Vâng ! Thuộc hạ sẽ làm ngay !" - Nói xong ông cũng lui ra ngoài.
"Lam Lam , em yên tâm anh sẽ bảo vệ mẹ con em , sẽ không để xảy ra chuyện gì bất trắc." - Anh hôn nhẹ lên trán cô một nụ hôn đầy yêu thương. Vì đây là bảo vật của anh và cô nên anh phải bảo vệ. Có lẽ Thượng Đế đã bù đắp cho cô đứa con ngày trước đã mất nên lần này là một cặp song sinh...
Dư Vũ Lam mơ màng tỉnh dậy , Đường Lãnh vội đỡ cô "Để anh giúp em."
"Sao em lại ở đây ?"
"Vừa nãy em đột nhiên ngất đi , thật là chẳng phải anh đã nói nếu mệt phải nói cho anh biết rồi mà..." - Anh trách cô vài câu , quả thật lúc cô ngã xuống tim anh như ngừng đập , lo sợ rất nhiều .
"Em xin lỗi , em chỉ sợ sẽ làm phiền anh thôi." - Dư Vũ Lam lí nhí trả lời. Anh thở dài , vuốt mặt cô , dịu dàng cất tiếng "Được rồi , sau này cẩn thận một chút. Em đã có thai rồi !"
"Hả ?" - Đôi mắt to tròn mở căng ra , bất ngờ hỏi lại anh.
"Em đã có thai rồi là một cặp song sinh !" - Anh cưng chiều đưa tay vuốt tóc cô , điều anh nói làm cô rất vui đến nỗi khóe mắt thấy cay cay ! Khóe môi khẽ giương lên ! Anh lại nói tiếp "Vì mang thai đôi nên cơ thể em rất yếu . Phải cẩn thận. Anh sẽ chăm sóc em !"
"Ưm...không sao , anh nói Tiểu Đào giúp em là được."
"Không cần , để anh chăm sóc em . Anh muốn tự tay chăm sóc cho mẹ con em ! Việc ở công ty có người khác lo rồi , nghe lời anh . Phải cẩn thận !"
"Vâng ! Em biết rồi."
Dang tay ôm lấy cô vào lòng , đặt nụ hôn đầy yêu thương lên mái tóc màu hạt dẻ của cô ! Bằng mọi giá anh sẽ không để cô xảy ra chuyện.....