Tổng Tài Nhà Số 818 Và Con Mèo Của Hắn

Chương 28





Thời gian nghỉ, đại đa số mọi người đều về phòng, không có nhiều người ở lại, cũng không dám tới gần, âm thanh Tô Cảnh Dược lại không lớn, Chương Kỳ cùng Ninh Phàm cũng không nghe rõ, nhưng thật ra Ôn Thất Bạch nghe được rất rành mạch.

Trong nháy mắt mặt cậu biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Cảnh Dược.

Tô Cảnh Dược cười tủm tỉm mà rũ mắt lột hạt dưa, đưa đến bên miệng Ôn Thất Bạch, "Há miệng."

Tựa như không có việc gì, phảng phất vừa rồi câu nói kia không có một chút ý khác.

Ôn Thất Bạch bị Tô Cảnh Dược đút đồ ăn đã thành thói quen, phản xạ có điều kiện mà mở miệng, lại phát hiện chính mình mắc mưu bị lừa, trừng mắt nhìn Tô Cảnh Dược một cái rồi quay mặt đi, Tô Cảnh Dược không phải thứ tốt lành, mỗi ngày đào hố cho cậu nhảy vào.

Chương Kỳ xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, cặp mắt kia xoay tròn trên người Ôn Thất Bạch cùng Tô Cảnh Dược, lúc này mới chớp chớp mắt nhìn về phía Ninh Phàm.

Anh quen biết Tô Cảnh Dược đã lâu, chưa từng thấy Tô Cảnh Dược như vậy, Tô Cảnh Dược sau khi nuôi mèo thì bắt đầu đổi tính, từ một tên cặn bã biến thành một con sen hót phân, đến cả Lục Mạch cũng nói qua, đời này Tô Cảnh Dược có sắc mặt tốt không chừng đều chỉ thể hiện với con mèo đen kia, không nghĩ tới, mèo đen mới vừa đi không bao lâu, Tô Cảnh Dược liền lại có niềm vui mới, hơn nữa so với mèo đen càng dung túng, càng làm càn.

Quả nhiên, cặn bã chính là cặn bã, ngẫu nhiên đổi tính cũng là tạm thời.

"Chút nữa Chương Kỳ mời khách, cậu có đi hay không?" Tô Cảnh Dược bị Ôn Thất Bạch liếc mắt một cái trong lòng ngứa ngáy, trái tim cũng kết hợp tưng tưng vài cái.

"Không đi."

"Vì sao không đi?"

Ôn Thất Bạch bị " mười bạn câu hỏi vì sao" củaTô Cảnh Dược làm phiền nếu không nói cho anh thì anh lại muốn hỏi cho ra lẽ, đơn giản liền ăn ngay nói thật, "Vệ Khanh thăm ban."

"Vệ Khanh? Bạn của cậu?" Tô Cảnh Dược lại đút hạt dưa, lần này phi thường thuận lợi mà đút thành công.

Ôn Thất Bạch nhai hai hạt dưa nuốt xuống mới gật gật đầu.

Khuỷu tay Tô Cảnh Dược đặt ở trên bàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm huyệt Thái Dương, lúc này mới nói, "Cậu còn phải diễn bao lâu?"

Ôn Thất Bạch còn chưa kịp nói, Ninh Phàm liền lập tức tranh công trả lời, "Tô tổng, Bảy giờ sáng ngày mai là có thể nghỉ hai ngày."

Hai ngày nữa là phân diễn của nữ chính, Ôn Thất Bạch không có cơ hội lộ diện, Ninh Phàm vừa nghe anh họ nói như vậy, lập tức quyết định cho Ôn Thất Bạch nghỉ, nói không chừng anh họ sẽ thêm đầu tư, như vậy hắn liền có thể đổi dao phay nữ chính dùng để giết người thành đao chặt đầu.

Quả nhiên, tình đồng minh lại tan vỡ, Ôn Thất Bạch nghiêng mắt sâu kín mà nhìn thoáng qua Ninh Phàm, mới chậm rãi mở miệng, "Ngày mai tôi muốn cùng Vệ Khanh đi ra ngoài."

"Đi ra ngoài? Đi chỗ nào?" Tô Cảnh Dược nhíu mày, lại là Vệ Khanh, lại là Vệ Khanh, trong lòng tuy rằng bất mãn, nhưng anh không thể không thừa nhận, thời gian anh chưa gặp được Ôn Thất Bạch, chỉ Vệ Khanh cùng Ôn Thất Bạch nhất thân mật, hai người giúp đỡ nhau, cho tới bây giờ.

"Đi ra ngoài du lịch." Ôn Thất Bạch nói xong câu đó liền đứng lên đi toilet, Tô Cảnh Dược nghe được cũng không biết là ý gì.



Tô Cảnh Dược nghe ra Ôn Thất Bạch nói có lệ, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới, trong tư liệu của Ôn Thất Bạch, mẹ của cậu qua đời chính là khoảng thời gian này.

Cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, Tô Cảnh Dược cảm giác hốc mắt Ôn Thất Bạch có chút phiếm hồng.

Ôn Thất Bạch ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay kính sát tròng rất không thoải mái.

Kết thúc thời gian nghỉ ngơi, Tô Cảnh Dược liền rời đi, thời điểm trước khi đi còn nghiêng mắt nhìn thoáng qua Ôn Thất Bạch đang leng keng nói giỡn, lúc này mới bước ra khỏi studio.

Chương Kỳ cũng không biết có phải nhàn đến hốt hoảng hay không, cũng không đóng phim, đi theo Tô Cảnh Dược đi dạo, cũng không biết là đầu óc chỗ nào giật giật, há mồm liền hỏi.

"Cảnh Dược, cậu rất thích xanh ngọc à?"