Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 494




Chương 495

Trong bụng có nước mật ong ấm áp, tinh thần Hoắc Anh Tuấn càng sảng khoái hơn, liền đi xuống dưới tầng tìm Đường Hoa Nguyệt, nhưng không thấy bóng dáng Đường Hoa Nguyệt đâu, sáng sớm nay cô cho các con ăn sáng xong đã đi thăm bố và em gái rồi.

Ba đứa nhóc cũng ngoan ngoãn ở trong phòng đọc sách, nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn, đám nhóc ngọt ngào chào hỏi.

“Bố bố, mẹ có làm bữa sáng cho bố nữa đấy! Nhưng bố dậy muộn quá, đồ ăn nguội hết cả rồi! Thật sự là quá xấu hổ, chúng con là trẻ con còn dậy sớm hơn bố!” Tịnh Tịnh cười ha ha bị Hoắc Anh Tuấn ôm vào lòng, dùng bàn tay nhỏ nhắn của con bé cọ cọ râu dưới cằm.

“Vậy sao? Vậy các con ở đây chơi một lúc, bố ăn xong sẽ đưa các con đi tập thể dục, được không?”

“Vâng!” Mắt của hai cậu nhóc phút chốc bỗng sáng lên, ngoan ngoãn đưa mắt nhìn theo bóng lưng Hoắc Anh Tuấn đi đến phòng ăn.

Trên đảo bếp không chỉ có bữa ăn sáng nguội ngắt của Hoäc Anh Tuấn mà bên cạnh còn có một tờ giấy note, phía trên là nét chữ thanh tú đẹp đế mà đã lâu Hoắc Anh Tuấn chưa nhìn thấy.

“Trợ lý Hoắc, tôi ra ngoài có việc, nhớ kỹ lời hôm qua anh đã nói, nhà cửa và con cái, trông coi thật tốt cho tôi. Người không có giá trị sử dụng, sẽ bị tôi sa thải không thương tiếc”

Hoắc Anh Tuấn nhìn tờ giấy tràn ngập ý uy hiếp, trên mặt lại hết sức vui mừng.

Bây giờ Đường Hoa Nguyệt ở trong lòng của anh, cho dù là nổi giận cũng giống như nũng nịu, nhìn thế nào cũng thấy cực kỳ đáng yêu.

Ăn cơm xong, Hoắc Anh Tuấn hào hứng thay cho ba bảo bối bộ đồ thể thao màu vàng sữa, nhìn qua vừa có sức sống vừa khỏe mạnh, khiến Hoắc Anh Tuấn yêu thích không muốn rời tay, quả thật muốn ôm ba đứa con của mình yêu thương không thôi.

Hôm qua Hoắc Anh Tuấn đến vội quá, đương nhiên cũng không có nghĩ tới việc mang theo quần áo, may mà trong biệt thự còn giữ lại mấy bộ quân áo cũ của Đường Hàn Khiết. Vóc người họ như nhau, mặc lên cũng coi như vừa người.

Nhưng vừa ra ngoài, một lớn ba nhỏ này đều choáng váng.

Bầu trời hôm nay ánh nắng mặt trời sáng chói lọi, đi được mười phút mồ hôi đã đầm đìa.

Hoắc Anh Tuấn lau trán không nói nên lời, anh quên mất hôm nay mình dậy muộn, lúc này cũng đã là buổi trưa rồi, người đầy sức sống không thành vấn đề, ai mà biết lại chọn ngay giữa trưa ra ngoài vận động.

Gương mặt nhỏ của Cận Khánh khóc lóc thảm thiết, túm lấy góc áo của Hoắc Anh Tuấn, nói: “Bố có chắc chúng ta vẫn phải tiếp tục chạy không? Thật đấy chứ? Con còn nhỏ, hiện tại không có kế hoạch giảm béo đâu!”

Đường Cận Minh cũng dựa vào gốc cây, gương mặt nhỏ đỏ bừng, ánh mắt không đồng tình nhìn Hoắc Anh Tuấn, nhìn đến mức làm anh chột dạ.

“Được rồi, là quyết sách của bố sai lâm, hôm nay thế là được rồi, về nhà thôi. Ngày mai bố nhất định dậy sớm, đưa các con ra ngoài tận hưởng không khí trong lành của sáng sớm!”

Nói xong, anh liền dẫn bọn nhỏ đi bắt xe, chạy vượt lên trước vào nhà, thoải mái ngồi hưởng gió điều hòa mát lạnh.

Chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm của Los Angeles chính là lớn như vậy, không phân biệt rõ ràng.

Hoắc Anh Tuấn tỉnh táo lại một chút, liền đi lấy dâu tây và ổi trong tủ lạnh, ép ra một bình nước trái cây, còn chưa kịp bưng ra thì điện thoại vang lên một tiếng rung nhẹ.

Là tin nhắn của La Cơ Vị Y.