Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 46




Chương 46: Ung thư máu giai đoạn cuối

Hoắc Anh Tuấn đứng ngoài phòng cấp cứu, nhìn cuộc gọi được kết nối, sắc mặt u ám tắt máy.

Đường Hàn Khiết xảy ra chuyện, Đường Hoa Nguyệt đã gọi điện thoại cho anh.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết được Đường Hoa Nguyệt muốn nói gì với anh.

Anh nhìn ánh đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, dùng ngón tay kéo chiếc cà vạt đen, sau khi mở hai cúc áo, anh mới thấy hô hấp dễ dàng hơn một chút.

Đường Hoa Nguyệt tốt nhất là cầu nguyện cho Từ Uyển Nhan không có chuyện gì đi, nếu không thì…

Anh nhất định sẽ bắt Đường Hàn Khiết trả một cái giá thật đắt!

Trong xe cứu thương, bác sĩ da đen Khương Mạc Tà sửng sốt sau khi bị tắt điện thoại.

Anh ta lại gọi nhưng đối phương đã tắt máy.

Khương Mạc Tà thở gấp, chửi một câu, sau đó hỏi: “Giám đốc Tần, bây giờ làm sao?”

Tần Kỳ Tân cau mày, nói: “Hỏi phòng mổ chuẩn bị như thế nào rồi, tới nơi trực tiếp đưa vào phòng mổ, gửi tin nhắn cho người giám hộ nói rõ tình huống hiện tại. Chờ khi anh ta mở máy thấy tin nhăn thì sẽ lập tức đến.”

Khương Mạc Tà có chút lo lắng, suy cho cùng không có người giám hộ mà đưa thẳng vào phòng mổ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì bệnh viện sẽ không gánh vác nổi, lại nghe được Tân Kỳ Tân nói: “Việc gấp khẩn trương lên, cứ làm đi”

“Vâng ạ” Khương Mạc Tà liền làm như vậy, liên lạc với bệnh viện, cũng gửi cho Hoắc Anh Tuấn một đoạn tin nhắn ngắn.

Tần Kỳ Tân nhìn Đường Hoa Nguyệt năm trên cáng, vệt máu của cô chảy dài theo cổ và mặt, một vệt đau khổ lướt qua đôi mắt đen sâu thẳm.

Rất lâu rồi không gặp, tại sao hành hạ cơ thể thành bộ dạng thảm hại này?

Nhưng mà, anh ấy sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu.

Đột nhiên, nhịp tim của Đường Hoa Nguyệt giảm mạnh, sắc mặt Tần Kỳ Tân liền thay đổi, lập tức hô hấp nhân tạo.

Tình hình của Đường Hoa Nguyệt bên đây rất nguy hiểm, Từ Uyển Nhan bên kia mất nhiều máu nhưng do được cấp cứu kịp thời, nên đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.

Sau hai tiếng đồng hồ thì Từ Uyển Nhan được đưa ra phòng bệnh.

Chẳng qua là do tiêm thuốc mê nên tạm thời vẫn chưa tỉnh lại.

Hoắc Anh Tuấn đứng trước giường bệnh của Từ Uyển Nhan giúp cô ta điều chỉnh lại ống truyền dịch.

La Cơ Vị Y thay anh đi xử lý xong xuôi mọi việc, anh ta gõ cửa phòng bệnh: “Giám đốc Hoắc, tôi đã giúp anh lấy số thứ tự, tay của anh nên đổi thuốc rồi”

Mặc dù không trực tiếp hỏi Hoắc Anh Tuấn, nhưng La Cơ Vị Y rõ ràng cảm thấy vết thương ở tay của Hoắc Anh Tuấn đã nặng hơn.

Cho dù là làm vài động tác đơn giản thôi nhưng tay của Hoắc Diêm vẫn bị run.

Vì vậy La Cơ Vị Y đã giúp Hoắc Anh Tuấn đặt lịch hẹn với bác sĩ.

Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Đường Hàn Khiết thế nào rồi?”

La Cơ Vị Y trả lời đơn giản: “Đang bị giam giữ ở đồn cảnh sát”

“Tôi đi đổi thuốc, nếu như Từ Uyển Nhan tỉnh dậy mà tình trạng không tốt lắm, cậu hãy an ủi cô ấy, tôi sẽ nhanh chóng quay lại” Hoắc Anh Tuấn lấy điện thoại ra khởi động lại.

Nghe được La Cơ Vị Y trả lời, Hoắc Anh Tuấn mới bước đi, nhưng chợt thấy tin nhắn trong điện thoại, khuôn mặt bình tĩnh tuấn tú đột nhiên thay đổi.

Hoắc Anh Tuấn quay người lại bảo La Cơ Vị Y đưa chìa khóa xe cho anh, giọng nói bình tĩnh vừa rồi của anh trở nên rất lo lắng.

“Đường Hoa Nguyệt xảy ra chuyện rồi, tôi đi qua đó một chuyến. Uyển Nhan có bất cứ vấn đề gì thì cậu tự giải quyết”

Dứt lời, người đã không còn thấy bóng nữa rồi.

Bàn tay cầm chìa khóa của La Cơ Vị Y trống rỗng.

Ánh mắt La Cơ Vị Y bỗng nhiên lóe sáng, quay đầu lại nhìn Từ Uyển Nhan đang nắm trên giường bệnh, không khỏi nhướng chân mày.

Trước đây khi nghe Từ Uyển Nhan xảy ra chuyện, La Cơ Vị Y chỉ cảm thấy giám đốc Hoắc mặt lạnh tức giận, chứ không có lấy một chút hoảng loạn nào.

Chỉ tiếc là, giám đốc Hoắc không nhận ra..

Khi Hoắc Anh Tuấn tới nơi, Đường Hoa Nguyệt vẫn đang ở trong phòng mổ.

Anh đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, khuôn mặt luôn lãnh đạm không giữ được bình tĩnh.

Một y tá yêu cầu anh kí tên, Hoắc Anh Tuấn vừa kí vừa hỏi: “Tình hình của Đường Hoa Nguyệt như thế nào rồi?”

“Tình hình của cô ấy rất xấu, khi đưa tới đây tim đã ngừng đập rồi. Nhưng mà anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gảng hết sức để cứu cô ấy!”

Tim ngừng đập.

Hoắc Anh Tuấn như chết đứng, tay cầm bút không tự giác dùng lực khiến cho các ngón tay đều trở nên tái nhợt.

Y tá thu lại giấy tờ rồi rời đi.

Hoắc Anh Tuấn đợi ngoài cửa phòng cấp cứu sáu tiếng đồng hồ, ca phẫu thuật của Đường Hoa Nguyệt đã kết thúc, nhưng vẫn chưa qua khỏi nguy hiểm, cô được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Khương Mạc Tà ra khỏi phòng cấp cứu đầu tiên, anh ta liếc nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Anh là người nhà của bệnh nhân sao? Tại sao lúc gọi điện thoại anh lại tắt máy hả? Nếu không phải giám đốc Tần của tôi ưu tiên cứu người trước, thì vợ của anh…Thôi bỏ đi, tôi không nói chuyện này với anh nữa”

“Tình hình của bệnh nhân rất xấu, cô ấy đã bị ung thư máu giai đoạn cuối rồi, lại còn đang mang thai…”

“Anh nói cái gì?” Lời của Khương Mạc Tà đột nhiên bị ngắt ngang, Hoắc Anh Tuấn hoài nghi hỏi.

“Anh nói cô ấy…ung thư máu giai đoạn cuối?”