Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 450




Chương 451

 

Hoắc Anh Tuấn này, làm sao… sao bây giờ lại biến thành như vậy vậy trời?

 

Bất quá cũng may, lần này tỉnh lại anh không có lại giả vờ mất trí nhớ, không thì nhất định phải lột da của anh!

 

Đường Hoa Nguyệt ho nhẹ một tiếng, dời chủ đề, “Đúng rồi, hôm qua Hoắc Trình Viễn có tới một lần” em, anh liền an tâm rồi, cũng chỉ tìm em nói chuyện một __ gì cơ?!

 

Người đàn ông mang theo ba phần hoài nghi ba phần nghiêm trọng nói: “Ông ta không bao giờ vô cớ làm chuyện gì cả, nhất định lại nảy ra cái ý định gì mới”

 

Người này, sẽ không định ra tay với Đường Hoa Nguyệt chứt Đường Hoa Nguyệt nhún nhún vai, “Khó mà nói. Những vần đề mà ông hỏi đều là liên quan đến những chuyện nhỏ nhắt liên quan đến cuộc sống của chúng ta, nhưng trực giác cũng mách bảo em, ông ta có ý đồ khác, ánh mắt của ông ta khiến em rất khó chịu”

 

Đường Hoa Nguyệt sau khi nhìn thấy Hoắc Trình Viễn, lúc đầu trong lòng chỉ là ẩn ẩn có một loại phỏng đoán, nhưng là bây giờ nhìn cái bộ dáng này củaHoäc Anh Tuấn, cũng không thể không một lần nữa suy tính tới Hoắc Trình Viễn liệu lại có hành động gì mới hay không.

 

Năm đó, hết thảy tựa hồ cũng là bắt đầu xuất phát từ việc Đường gia bị phá sản.

 

Nếu như Đường gia không phá sản, như vậy thời điểm Hoäc Anh Tuấn bị hãm hại vào tù, Đường Hoa Nguyệt sẽ rất dễ dàng sử dụng địa vị và nhân mạch của Đường gia lật lại án sai cho anh.

 

Như vậy, cô liền sẽ không thống khổ nhảy vào trong bãy của Lục Xuyên Mạt.

 

Như vậy thời điểm Tiểu lãng, cô cũng sẽ không ốc còn không mang nổi mình ốc không có cách nào đi cứu anh, cuối cùng khiến anh phải chịu đựng cảnh ngộ cực kỳ bi thảm như thế.

 

Nếu như Đường thị không phá sản, Đường Dịch Thiên cũng sẽ không bị vu hãm, như vậy ông có phải hay không sẽ không phải chịu cảnh ngộ không đường để đi rồi bị người ta đẩy xuống tòa nhà không?

 

Lại nghĩ thêm nữa, nếu như Đường gia không phá sản, Đường Hoa Nguyệt không cần vì cứu Hoắc Anh Tuấn mà bị Lục Xuyên Mạt tra tấn, Hoắc Anh Tuấn cũng không cần phải chịu oan khuất không ai hiểu ngồi trong tù phí thời gian lâu như vậy — Như vậy tình yêu giữa họ, có phải là cũng sẽ không xuất hiện hiểu lâm, cừu hận, máu tươi cùng nước mắt?

 

Nói không chừng hết thảy sau khi lập lại trật tự, hiện tại Đường Hoa Nguyệt cùng Hoắc Anh Tuấn đang trải qua những ngày tháng thần tiên quyến nữ, Từ Uyển Nhan sẽ không được như ý, Đường Uyển Dư sẽ không biến mất nhiều năm như vậy, Đường Hàn Thiết cũng không cần chịu nhục như thế.

 

Một lần nữa nhìn lại chuyện năm đó, Đường Hoa Nguyệt trong đầu toát ra một suy nghĩ đáng sợ, nhưng lại đầy hợp lý, cô nói suy nghĩ của mình cho Hoắc Anh Tuấn, “…… Anh nói, ông chủ mà Hàn Nhạc nhắc tới, có phải hay không là Lục Xuyên Mạt?”

 

Năm đó, Lục Xuyên Mạt cũng từng bởi vì trượt chân té lầu nằm bệnh viện thật lâu, kém chút thì không tỉnh lại được, mà lúc đó nhìn anh giống như một thiếu gia ăn chơi chết mê chết mật vì Đường Hoa Nguyệt, mà làm ra xái chuyện lừa gạt này.

 

Cho nên không có người đổ hết chuyện này lên người Lục Xuyên Mạt.

 

Nhưng mà bây giờ, một khi ý nghĩ này ngoi đầu lên, lại cảm thấy tất cả mọi dấu vết đều có liên quan, dù sao các sự việc lớn năm đó, thời gian Lục Xuyên Mạt xuất hiện đều quá mức vừa vặn, tựa như trải qua tính toán kỹ càng.

 

Trên đời này làm sao có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?

 

Lông mày Hoắc Anh Tuấn nhăn tít lại, “Thế nhưng, Hàn Nhạc năm đó xuất nhập chính là nhà chính cũ của Hoắc gia, Lục Xuyên Mạt…”

 

Nói đến đây, Hoắäc Anh Tuấn trong lòng đột nhiên giật mình, anh làm sao không để ý đến điểm này!

 

Lục Xuyên Mạt thế nhưng là con riêng của Hoắc trình xa!

 

Nói không họ sớm dưới mí mắt anh lập mưu trong bóng tôi, mà anh lại không hề hay biết!

 

Đường Hoa Nguyệt cùng anh liếc nhau một cái, trong nháy mắt hiểu rõ anh đang suy nghĩ gì, an ủi nói “Đây cũng chỉ là suy đoán của em. Dù sao năm đó hình ảnh giám sát Hàn Nhạc ra vào Hoäc gia lão trạch vẫn là Lục Xuyên Mạt chủ động đưa cho em. Bằng vào sự can đảm của cậu ta có thể chơi cái trò này sao? Em vẫn có chút hoài nghi”