Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 442




Chương 443

 

Đường Hoa Nguyệt ôn hòa cười cười, lại nói thêm một lần, “Đều đã là quá khứ rồi”

 

Tốc độ chuyển động phật châu của Hoắc Trình Viễn chậm hơn một chút, “Aizz, Tổng giám đốc Đường năm đó của Tập đoán Đường Khuyết, bao nhiêu huy hoàng, thật sự là đáng Trong mắt Đường Hoa Nguyệt, có chút tự trách, “Là cháu vô dụng, không thể bảo vệ được sự nghiệp bố cháu để lại”

 

Nói xong, cô giống như là bị vạch mở vết thương lòng, vội vàng tạm biệt Hoắc Trình Viễn, liền đi nhanh vào trong tòa nhà.

 

Nhìn bóng lưng cô đơn của Đường Hoa Nguyệt dần dần biến mất, Hoắc Trình Viễn để tay lên của sổ xe, hỏi người đàn ông ngồi bên ghế phó lái, “A Hành, cậu cảm thấy cô bé đó như thế nào?”

 

A Hành ấn ấn hai đốt ngón tay, ống tay áo âu phục lô ra một đoạn cánh tay, có loáng thoáng màu trắng đường cong, nhìn qua cũng không dễ khiến người khác chú ý, nhưng có chút quái dị.

 

Ông trầm giọng hạ kết luận, “Không cần lo lắng”

 

Hoắc Trình Viễn hài lòng, gật gật đầu, “Ừ”

 

A Hành lại hỏi, “Tổng giám đốc Hoắc, chúng ta đi đâu?”

 

“Về công ty đi”

 

Xe chậm rãi rời khỏi bệnh viện, Hoắc Trình Viễn khuôn mặt dễ chịu hơn chút, ông phiền nhất là đến bệnh viện, cảm thấy nơi này rất xúi quẩy.

 

Nếu không phải thực sự cần thăm dò một chút tình trạng thực hư Đường Hoa Nguyệt, ông hôm nay cũng sẽ không xuất hiện ở đây.

 

Hoắc Trình Viễn từ từ nhắm hai mắt không biết đang suy nghĩ cái gì, ông không thích nghe âm nhạc trong xe, nên chiếc xe có tính cách ly tốt này chỉ có tiếng va chạm của vòng phật châu giá tiền liên thành trong tay của ông thôi.

 

Đột nhiên, tiếng vang kia cũng ngừng, trong xe yên tĩnh đến cực điểm, khiến người ta nơm nớp lo sợ.

 

A Hành có chút do dự quay đầu nhìn lại, phát hiện Hoắc Trình Viễn ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, trên mặt mang theo biểu tình kích động quỷ dị khó nói lên lời.

 

Ông nói, “A Hành, cậu kiểm tra lại cho tôi quan hệ máu mủ của hai đứa bé trong phòng bệnh với Hoắc Anh Tuấn”

 

A Hành đã lớn lên bên người Hoắc Trình Viễn, cậu chỉ cần suy tư một chút, liền hiểu được ý đồ của Hoắc Trình Viễn.

 

Cậu cười nói “Vâng”, trong tay nhanh chóng gọi điện đem chuyện này sắp xếp ổn thỏa, sau đó lại nói câu, “Chúc mừng Tổng giám đốc Hoắc”

 

Lúc này nụ cười trên mặt Hoắc Trình Viễn rốt cục cũng trở nên chân thật, ông gật gật đầu, “Đợi chắc ccậu rồi nói tiếp đi”

 

Lời tuy như thế, nhưng Hoắc Trình Viễn biết, Hoắc Anh Tuấn đã có thể lấy tính mạng để bảo vệ, vậy mấy đứa bé này nhất định là con của nó không nghĩ ngờ.

 

Nhưng kiểu người như Hoắc Trình Viễn, chỉ khi là chính mình tìm hiểu kỹ càng, mới bằng lòng tin một trăm phần trăm.

 

Trước mắt, Hoắc Anh Tuấn trọng thương, còn có không chắc có thể kiên trì bao lâu, tên khốn khiếp mất dậy Lục Xuyên Mạn lại chạy trốn ra nước ngoài .. Hoắc Trình Viễn không thể không cảm thấy, đây là ông trời cho ông một cơ hội tốt.

 

Người không nghe lời, ở chỗ của ông từ trước đến giờ không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào.

 

Cho dù là Hoắc Anh Tuấn, có thể vì tập đoàn Hoắc Huyễn tạo lên lợi nhuận kỳ tích, nhưng bây giờ anh càng ngày càng khó không chế, khiến Hoắc Trình Viễn mất kiên nhãn.

 

Lại hoặc là nói, Hoắc Anh Tuấn chưa hề nằm trong vòng khống chế của ông lúc nào, Đã như vậy, Hoäc Trình Viễn sao lại không tính kế lâu dài đây?