Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 422




Chương 423

 

Nhưng hôm nay lại bất thường ở chỗ, mẹ không tỏ ra bất kỳ ý kiến nào về việc Hoắc Anh Tuấn tiếp cận ba đứa con của mình, đồng thời khi Hoắc Anh Tuấn còn chưa ra khỏi biệt thự, đã một mình ra ngoài giải quyết công việc của mình!

 

Đây đúng là một chuyện lạ… Như thể hai người bọn họ đã bí mật thỏa thuận gì đó vào một thời điểm nào đó.

 

Khánh Khánh và Minh Minh liếc nhìn nhau, trong lòng đột nhiên như hiểu ra điều gì đó.

 

Bọn họ không hẹn mà cùng nhớ tới chuyện mấy ngày hôm trước mẹ nói muốn cả nhà rời khỏi Hà Nội, tuy rằng ngày cuối cùng không ỏ ê gì cả, nhưng qua chuyện ngày hôm nay, hai đứa bé đột nhiên hiểu ra: bọn chúng chắc chắn thật sự phải nói vĩnh biệt với thành phố Hà Nội.

 

Nhìn đến người ba Hoắc Anh Tuấn sắp vĩnh biệt này, cũng thuận mắt hơn một chút.

 

Bé lớn nghĩ, người đàn ông này đúng thật là thất bại mà, vợ lẫn con mình, ai cũng đều không giữ được! Bản thân mình trưởng thành nhất định không thể giống như chú ấy được!

 

Thế nhưng, thế nhưng trang bị kỹ thuật máy tính của Hoắc Anh Tuấn cũng vô cùng vô cùng đỉnh, chú ấy còn có một công ty thành công khổng lồ như vậy, một người tốt như chú ấy dường như chẳng có chỗ nào để chê cả…

 

Bé lớn chợt bối rối, trong chốc lát không thể phân biệt được tình cảm của mình đối với Hoắc Anh tuấn là yêu hay là hận.

 

Bé Hai nghĩ, người đàn ông này cái khác không nói, ít nhất thì vóc dáng thật sự đẹp, nếu mình đã là con của chú này, sau này lớn lên cũng có thể vừa cao một mét chín, vừa toàn thân cơ bắp đi!

 

Nếu không thì gen của người đàn ông này thật là yếu! Đến lúc đó mình vác cái bụng tròn vo nhờ cậy chú ấy có kịp không nhỉ?

 

Bé Hai cũng mờ mịt, cảm giác của bản thân đối với Hoắc Anh Tuấn dường như vừa cực kỳ hâm mộ, lại vừa không phục.

 

Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn chưa phát hiện ra sự hồn nhiên trong đầu óc của hai đứa con trai, tự tay mặc hai bộ đồ hàng hiệu không khác nhau bao nhiêu cho hai đứa, mỗi tay ôm một đứa lên xe, đích thân lái xe ra ngoài dẫn con trai đi mua đồ.

 

Đầu tiên là mua cho hai đứa hai bộ PC cao cấp, cùng đẳng cấp với những bộ PC mà những thành viên thần sầu trong câu lạc bộ sử dụng.

 

Lại dẫn hai đứa đi thẳng đến trụ sở chính của công ty mô hình thực nghiệm đồ chơi lớn nhất quốc nội, giám đốc cung cung kính kính mở rộng cửa kho hàng dự trữ của nhà mình ra cho hai tổ tông nhỏ: bọn chúng ở bên trong lựa đến hoa cả mắt.

 

Trong một buổi chiều ngắn ngủi, tổng giám đốc vung tay, tiêu tốn hết tổng số tiền bằng thu nhập nhiều năm của một gia đình bình thường.

 

Hoắc Anh Tuấn nhìn qua vẫn bình tĩnh ung dung như trước, nhưng thực sự trong lòng anh đã bị bao phủ bởi nỗi sợ hãi cungf sự chua xót rằng sẽ lập tức đánh mất Đường Hoa Nguyệt và bọn nhỏ, thỉnh thoảng lại thất thần mất một lúc.

 

Ra khỏi công ty đồ chơi, Hoắc Anh Tuấn lại dẫn bọn nhỏ đi mua quần áo, quản lý kinh doanh mặt tươi cười hỏi: “Chiều cao cân nặng của hai bé nhà anh là bao nhiêu? Tôi đây sẽ đề cử cho anh mấy bộ tốt nhất…” Lần này Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong lòng anh chẳng biết là cảm nhận gì, lắc đầu, anh vốn không biết rõ.

 

Quản lý kinh doanh hơi lúng túng cầm thước đo tới, lần lượt đo cho hai cậu bé, một mét hai mươi chín, đã sắp cao hơn một mét b, vậy là đã vượt qua chiều cao trung bình của một cậu bé năm tuổi bình thường.

 

Bé lớn và bé hai cũng có một khoảng thời gian không đo chiều cao, lúc này phát hiện mình đã cao hơn, vừa tự hào vừa phấn khích, cùng nhau dùng ánh mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Hoäắc Anh Tuấn, dường như đang muốn tìm người khích lệ.

 

Cổ họng Hoắc Anh Tuấn chua xót nghẹn ngào, nói không chừng lần gặp lại bọn nhỏ sau này, hai đứa con trai đã trưởng thành cao hơn cả anh rồi, có lẽ khi đó cho dù gặp nhau trên đường, bọn chúng cũng không cách nào nhận ra hai bên nữa…

 

Có lẽ, cuộc đời này anh cũng không có cơ hội trông thấy con trai thêm một lần nữa.