Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 406




Chương 407

Thảo nào trước đây tiếp xúc vài lần với Cận Khánh và 66, anh lại cảm thấy đứa trẻ này có chút không bình thường. Bây giờ xem ra, chắc là hai anh em này luân phiên xuất hiện trước mặt anh!

 

Chẳng trách trước đây Đường Hoa Nguyệt nói với anh ở vùng đất tuyết, vẫn còn một bí mật về đứa con vẫn chưa nói anh biết!

 

Chàng trai tốt, hóa ra Cận Khánh và Thi Tịnh không phải sinh đôi, mà là sinh ba! Anh vẫn còn một đứa con trai! Đường Hoa Nguyệt đã sinh cho anh ba đứa con sinh ba!

 

Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn nhìn chăm chăm hai bé trai, điều không thể thể thốt nên lời là anh vốn dĩ không phân biệt được đứa nào mới là Cận Khánh thật sự…

 

Nghĩ đến những lời vừa rồi Đường Hoa Nguyệt thuận miệng nói ra, Hoắc Anh Tuấn thầm hộc một ngụm máu tươi.

 

May mà trước đây lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đường Hoa Nguyệt dịu dàng như thế, lưu luyến như thế, anh còn tưởng sau khi mình thoát khỏi cái chết có thể được đãi ngộ tốt hơn một chút ở chỗ Đường Hoa Nguyệt!

 

Nhưng không ngờ rằng Đường Hoa Nguyệt lại dùng lý do này để lấy lệ với anh!

 

May mà mình không phải thật sự mất trí nhớ… Nếu đầu anh thật sự bị thương, nói không chừng Đường Hoa Nguyệt vừa đúng lúc sẽ nhân cơ hội này vứt anh như vứt rác! Không hề lưu luyến!

 

Nhắc đến việc giả vờ mất trí nhớ, thực ra cũng là một quyết định nhất thời.

 

Đường Hoa Nguyệt không biết làm sao đối mặt với người tỉnh lại như Hoắc Anh Tuấn, Hoắc Anh Tuấn cũng không biết phải đối mặt với Đường Hoa Nguyệt như thế nào.

 

Tuy trong tình hình cấp bách, anh nói ra những lời như hy vọng sau khi mình chết Đường Hoa Nguyệt có thể quên đi anh, nhưng thực ra trong lòng Hoắc Anh Tuấn lại chứa ý nghĩ ngược lại.

 

Anh thật sự hy vọng Đường Hoa Nguyệt có thể sống hạnh phúc, nhưng vừa nghĩ đến sự hạnh phúc đó không liên quan đến mình, lòng Hoäc Anh Tuấn đau như dao cắt.

 

Thế là ma sai quỷ khiến, anh dùng chiêu trò cũ, giả vờ mất trí nhớ.

 

Không ngờ chiêu trò này lại rập khuôn với mình.

 

Anh có ngàn vạn lời nói muốn nói rõ với Đường Hoa Nguyệt, muốn hỏi ba đứa trẻ này, nhưng bị cản trở bởi tình huống hiện tại, anh chỉ có thể giả vờ không biết gì cả…

 

Trong lúc lòng như dao cắt, Đường Hoa Nguyệt lại đến phòng khách, nhẹ hàng hỏi anh: “Thế nào, nghĩ thông chưa?” Hoắc Anh Tuấn lập tức dựa vào sô pha, thấp giọng nói: “Không… Đầu anh đau quá. Hoa Nguyệt, đừng ép anh nghĩ những chuyện này nữa, anh không tin chúng ta lại chia tay, càng không tin em lại sinh con cho người đàn ông khác! Em xem tướng mạo của mấy người bạn nhỏ này, vốn dĩ chính là bản sao của anh và em… Anh chỉ mất trí nhớ, không phải bị ngốc, Hoa Nguyệt, đừng đùa với anh nữa… Sức khỏe anh không tốt, không chịu nổi trò đùa này”

 

Đường Hoa Nguyệt gật đầu một cách đã hiểu: “Ồ, vậy anh đợi một chút”

 

Nói rồi, cô móc ra một bản hợp đồng lao động từ bàn trà, y hệt bản Hoắc Anh Tuấn nhậm chức công ty Tân Á ký để cô làm trợ lý bên cạnh!

 

Hoắc Anh Tuấn nhãn nhịn, ho sặc một cái, mở to mắt nhìn Đường Hoa Nguyệt ném mấy tờ giấy đó lên người anh.

 

“Xem thử đi, viết bằng giấy trắng mực đen, chữ ký của anh không thể làm giả được đúng không? Chúng ta chia tay là không sai, nhưng bây giờ cũng không thể nói là không có quan hệ gì… Đã viết lên đó cả rồi, anh là trợ lý tôi thuê, phải phục vụ việc ăn, mặc, ở của tôi. Nếu sức khỏe trợ lý Hoäc đã yếu vậy, vậy chắc cũng không thể gánh vác nổi công việc này rồi. Vậy chi bằng chúng ta ai về nhà nấy? Đợi đến lúc anh có thể chấp nhận rồi tính sau?

 

Hoắc Anh Tuấn căn răng lộ ra một nụ cười: “Không, tôi cảm thấy, dường như tôi lại khỏe lại rồi. Cô muốn dặn dò gì, cứ việc nói.” Khóe miệng Đường Hoa Nguyệt lóe qua nụ cười như có như không, sau đó biến mất, nhìn chân anh bị thương nặng: “Anh chắc chắn anh được sao? Không được thì đừng gắng gượng, tôi không có thói quen ép buộc người khác.”

 

“Không vấn đề gì… Tôi khỏe lắm” Hoắc Anh Tuấn không ngờ mình lại ra chiêu mất trí nhớ này, Đường Hoa Nguyệt lại có nhiều chiêu hơn đợi mình, nhất thời anh cũng không thể nghĩ tới việc mình có bị lộ tẩy hay không, chỉ có thể mặt dày ở lại đây trước, nếu không mình thật sự sẽ mất cả chì lẫn chài!