Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 313




Chương 314

Nhưng nghe giọng của .James, cầu nối của gia tộc Rutgers, thì có vẻ như không biết Elly cũng đang ở đây.

 

Đường Hàn Khiết suy tư rất nhanh: “Tôi biết rồi, vậy điểm đến tiếp theo của cậu chủ là đâu?”

 

“Để tôi xem xem… À, cậu chủ giữ nguyên kế hoạch sau khi gặp xong chủ tịch Tập đoàn La Đại sẽ đến các nước ở phía dưới. Khả năng cao trạm đầu tiên là Singapore.”

 

Singapore!

 

Bờ môi mỏng của Đường Hàn Khiết mím chặt, chắc chắn Elly đến Singapore với anh họ cô ấy rồi!

 

Năm cấp ba cô ấy từng đến Singapore du học và có nhiều tình cảm đặc biệt với mảnh đất ấy.

 

Đường Hàn Khiết gục trên bãi cát đứng phắt dậy, bao nản lòng thoái chí vừa rồi bay sạch. Chẳng phải là Singapore à? Dù Elly đi đến chân trời góc bể nào anh cũng phải cướp cô ấy về cho bằng được!

 

Nghĩ đến việc Elly đã chờ đợi anh lâu như thế giờ đến lượt anh khổ sở chạy theo tình cảm này thì dù anh phải trả cái giá đắt cũng không chùn bước.

 

Hoắc Anh Tuấn nhìn thấy em trai là tạm dừng khúc mắc.

 

Anh về biệt thự mới mua, mới vào nhà đã bị bóng người lặng im trong phòng khách làm cho giật cả mình.

 

“… Sao bố lại ở đây?”

 

Hoắc Anh Tuấnsống một mình lâu rồi, sự thật là anh không quen với việc về đến nhà là thấy có người ngồi đợi anh. Đặc biệt là khi Đường Hữu Thiện thấy anh về nhưng vẫn im re nhìn anh chằm chằm làm Hoắc Anh Tuấn tự nhiên chột dạ.

 

Anh cởi áo khoác đi qua chủ động đẩy xe lăn của Đường Hữu Thiện đưa ông ra khỏi nơi tối tăm nhất trong phòng khách.

 

Hoắc Anh Tuấnchạm vào vai Đường Hữu Thiện và thấy vai ông lạnh ngắt, có vẻ như là ông đã đợi ở đây rất lâu.

 

“Bố thấy không khoẻ ở đâu ạ? Bố ở phòng khách bao lâu rồi? Sao.

 

không bật điện lên?”

 

Đường Hữu Thiện không trả lời bất cứ câu hỏi nào mà vẫn chỉ nhìn Hoắc Anh Tuấn bằng ánh mắt vô cùng khó tả cho đến khi Hoắc Anh Tuấn sởn cả gai ốc vì bị ông nhìn, bấy giờ Đường Hữu Thiện mới nói: “Hoäc Anh Tuấn, con có chuyện gì giấu bố đúng không?”

 

“Con có giấu chuyện gì đâu..”

 

Hiếm khi Hoắc Anh Tuấn giật mình, anh không biết câu hỏi này của Đường Hữu Thiện có ẩn ý gì. Không lẽ ông đã nhận ra gì đó hay đã khôi phục trí nhớ?

 

“Hầy!” Đường Hữu Thiện thở dài thườn thượt thất vọng: “Bố chuyển đến đây mấy hôm rồi? Hôm con đón bố ra khỏi viện điều dưỡng có nói với bố thế nào? Con bảo tối bố về đến nhà là được ăn cơm với con gái bố! Nhưng rồi sao! Bố về đến nhà là không thấy bóng dáng hai con đâu!

 

Nói thật với bố đi Hoắc Anh Tuấn, có phải tình cảm hai con có trục trặc gì không? Chứ không thì tại sao hai con thương nhau như thế, sắp kết hôn mà lại không ở với nhau? Nếu Hoa Nguyệt không muốn lấy con thì tất nhiên bộ xương già này sẽ không lắm điều ở chỗ con nữa!”

 

Hoắc Anh Tuấn thả lỏng: “Hoá ra là chuyện đó sao bố, trông bố nghiêm túc thế làm con còn tưởng làm sao cơi”

 

Ngoài việc cần diễn cho người ngoài xem trong những trường hợp chính thức ở bên ngoài, trước nay anh vẫn luôn khinh thường và không gọi Hoắc Trình Viễn là bố. Vậy nhưng lại gọi Đường Hữu Thiện một tiếng bố vô cùng thân thiết.