Chương 306
Từ Uyển Nhan tóc tai rối bù ngồi xuống trước mặt của Hoäc Anh Tuấn, môi của cô ta khô nứt nẻ, sắc mặt vàng vọt, toàn thân trông vô cùng nhếch nhác, thế nhưng cô †a còn cố gắng giữ tư thế cho thật tao nhã, như thể bản thân cô ta không phải đang ở trong trại tạm giam mà là đang tham gia một buổi tiệc tối sang trọng nào đó.
Hình ảnh này trông thật kỳ quái.
Cô ta ngây ngốc cười cười với Hoắc Anh Tuấn, ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước: “Hoắc Anh Tuấn, anh tới thăm em ư?”
Hoäc Anh Tuấn nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta, tay phải của anh nắm chặt thành quyền, quay đầu nhìn sang bên khác, xương quai hàm mê người lộ ra, anh dựa nửa người trên ghế, cả người căng chặt như thể anh đang rất giận dữ và có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Không biết là anh không thể chịu được bầu không khí áp lực ở đây, hay là anh không thể chịu đựng được việc ở cùng một căn phòng với người phụ nữ kinh tởm trước mặt này.
‘Yết hầu trượt lên trượt xuống vài cái, sau đó anh khàn khàn lên tiếng: “Rốt cuộc em với Hàn Nhạc có quan hệ gì?”
Từ Uyển Nhan thuê Hàn Nhạc đi giết Hoäc Cao Lãng là sự thật không thể chối cãi, thế nhưng điều mà Hoắc Anh Tuấn quan tâm chính là Hàn Nhạc không chịu khai ra kẻ chủ mưu đẳng sau có phải là cô ta hay không.
Từ Uyển Nhan nghe thấy cái tên như thế thì nghiêng đầu với vẻ nghỉ ngờ: “Anh nói gì vậy? Em không biết Hàn Nhạc là ai cả. Hoäc.
Anh Tuấn, không phải anh vẫn luôn biết hay sao, suốt bao nhiêu năm qua, người duy nhất trong lòng em chỉ có anh mà thôi.”
Âm cuối của Từ Uyển Nhan còn kéo thật dài, Hoắc Anh Tuấn đập bàn với vẻ vô cùng tức giận: “Cô đừng có giả điên giả khùng với tôi! Nếu như cô không muốn chết thì hãy trả lời thành thật những câu hỏi của tôi, cô nghe rõ chưal”
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt không ngừng đảo loạn của Từ Uyển Nhan: “Nếu nói về thủ đoạn tra tấn người khác thì cô làm sao có thể so sánh với tôi, cô hiểu chứ?”
Vẻ mặt cố gảng giả vờ vô tội của Từ Uyển Nhan rốt cuộc cũng sụp đổ, toàn thân cô ta run lẩy bẩy đứng lên, cô ta đương nhiên hiểu rất rõ về người đàn ông này. Đi theo anh suốt bao nhiêu năm qua, đương nhiên là cô ta biết rõ thủ đoạn của Hoäc Anh Tuấn.
Cô ta… Cho dù cô ta vừa thoát khỏi cái chết thì cô ta cũng không muốn phải chịu cảnh tra tấn.
Từ Uyển Nhan lắc lắc đầu, thanh âm của cô ta nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Em thật sự không biết về người mà anh vừa hỏi..”
“Cô nói dối! Những tên côn đồ mà cô tìm tới đánh Cao Lãng đều là những tên đã được Hàn Nhạc bồi dưỡng cẩn thận! Từ Uyển Nhan, xem ra cô đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ phải không”
“Không đâu! Em không có!” Từ Uyển Nhan nghe thấy anh nói vậy thì hoảng sợ tới mức cả người run lẩy bẩy: “Lúc ấy em cũng chỉ muốn tìm mấy tên côn đồ mà thôi, còn những tên côn đồ đó là tình cờ em được người khác giới thiệu cho! Em trực tiếp liên hệ với người đứng đầu của bọn họ, chứ em cũng đâu biết người đứng sau lưng bọn họ là ai!”
“Hơn nữa… hơn nữa..” Từ Uyển Nhan vắt óc nhớ lại đoạn ký ức cướp đoạt năm đó, thầm nghĩ lí do thoái thác nào đó có sức thuyết phục hơn, đột nhiên, cô ta nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt của cô ta đột nhiên trừng lớn!
“Hoắc Anh Tuấn! Em nhớ ra rồi!” Từ Uyển Nhan kích động đến mức khua khua hai tay đang bị còng: “Trong biên bản của công an có phải viết là những người đó đã giết Hoắc Cao Lãng phải không?! Còn viết là Hoäc Cao Lãng bị một dao cắt qua cổ , nếu chậm một chút nữa thì cậu ta sẽ chết tại chỗ vì mất máu quá nhiều phải không? Hoäc Anh Tuấn, em không yêu cầu bọn họ làm như vậy! Em chỉ bảo họ đi dọa dẫm, dạy dỗ cho Hoäc Cao Lãng một bài học mà thôi! Căn bản em không hề bảo bọn họ giết người!”