Tổng Tài Ngược Kiều Thê

Chương 62: Lộ diện.




Một chiều tàn nắng phai, An Ngôn đi dọc theo bờ hồ công viên cách biệt thự hoa hồng trắng chỉ 1 km.

"Không lẽ cô ấy muốn tự sát!" Lăng Vọng trên xe lănở phía xa vén tán cây nhìn trộm, đôi mắt hiện rõ sự lo lắng.

Khóe môi An Ngôn cong nhẹ, ánh mắt giảo hoạt.

Lăng Vọng cứ thế di chuyển xe lăng đến càng gần An Ngôn, quả nhiên như hắn nghĩ nữ nhân đã nhảy xuống hồ nước, vùng vẫy chìm dần xuống mặt nước.

Lăng Vọng phản xạ tự nhiên hay là xem trọng nữ nhân này, hắn không chút do dự nhảy xuống hồ.

Cảnh tượng chiếc xe lăn bị bật ngã, bánh xe xoay vòng, 1 nhánh hoa hồng trắng mà hắn mang theo bị thân xe đè lên.

Lăng Vọng lặng hụt liên tục cuối cùng cũng tìm thấy An Ngôn dưới đáy hồ, vừa trội lên mặt nước, hắn cảm giác cổ tay trái bị siết chặt, chưa kịp phản ứng thì đã bị nữ nhân ép sát vào thành hồ.

"Em coi anh có trốn được không?" An Ngôn nở nụ cười đắt ý.

Sở dĩ nàng nói thế, vì hơn hai tuần nay sinh hoạt trong ngôi biệt thự hoa hồng trắng, sáng tỉnh dậy đã thấy trên tủ đầu giường hiện diện điểm tâm sáng, sau khi đi làm về là xề tà, bước vào sân thấy hoa lá còn đọng nước mướt rượt, vào phòng khách được dọn dẹp tươm tất, cơm nước cũng được dọn sẵn.

"Xin lỗi! Cô nói gì tôi chả hiểu!" Lăng Vọng lạnh nhạt trả lời, đồng thời tự leo lên bờ.

An Ngôn vẫn đứng im dưới hồ, hắn không đành lòng nên chìa tay ngỏ ý muốn giúp đỡ.

Quá trình này đã lọt vào tầm mắt của Lâm Hạc ở cách đó vài bước chân, răng hắn nghiếng chặt, bàn tay bóp chặt nhánh cây chắn trước mắt.

"Khốn kiếp!" hắn lẩm bẩm thành tiếng.

An Ngôn thoáng nhìn dáng lưng phía sau của Lâm Hạc, liền tò mò đến gần, lúc này Lăng Vọng lại vọt lên chặn nàng lại.

Vạn phần hắn không thể để nữ nhân này lọt vô tầm ngắm của Lâm Hạc, một tên cuồng bạo đến tàn nhẫn.

Lâm Hạc dừng bước vài giây, khóe miệng cong lên độ thâm sâu, và rồi bước thẳng lên chiếc xe BM đổ bên đường, cửa xe vẫn mở để chờ đợi Lăng Vọng.

"Nam Môn Thần!"

An Ngôn gọi vói theo, Lăng Vọng chùng bước, nàng liền chạy đến ôm chằm hắn từ phía sau, thộ lộ hết lòng mình.

"Em mạnh mẽ rồi, em tự bảo vệ bản thân được. Anh không cần đẩy em ra xa nữa đâu! Em biết anh là người trồng hoa hồng trắng.

Lăng Vọng gỡ tay nữ nhân ra khỏi người mình, đồng thời hướng nhìn Lâm Hạc đang quan sát, rồi hắn lạnh lùng đáp:



"Có phải cô nhắc đến chủ nhân biệt thự đó không?"

An Ngôn kinh ngạc trước câu hỏi, nhưng vẫn mừng rỡ gật đầu, lúc này Lăng Vọng mỉn cười, cúi người nhặt cành hoa hồng trắng bị xe lăn đè phủi sạch đặt vào tay nàng, khẽ nói:

"Trước khi tôi đến biệt thự đó sống, thì hoa hồng trắng được trồng rồi"

"Không thể nào?" An Ngôn không tin linh cảm của mình sai, nàng nhìn áo sơ

mi nam nhân ướt đẫm, lớp vải mỏng đến nổi lộ rõ những vế sẹo trên cơ ngực rắn rỏi, rõ ràng chúng y chang trên thân thể Nam Môn Thần.

Lăng Vọng hướng ra xe, lúc mở cửa ghế phụ, An Ngôn tranh thủ chen vào, nàng muốn xem rõ diện mạo người đàn ông bên ghế lái là ai? nhưng khi bốn mắt chạm nhau, nàng cực ký sốc tâm lý, những hồi ức năm xưa hiện về, diện mạo người này chính là Niệm Từ, nam nhân thần bí bên cạnh Nam Môn Thần, người từng tát vào mặt nàng, từng bắt nàng ly hôn Nam Môn Thần.

"Tôi nói rồi, tôi không phải là người cô tìm!" Lăng Vọng đẩy An Ngôn ra ngoài, đóng mạnh cửa xe.

An Ngôn ngồi phịch dưới đường nhìn chiếc xe vụt qua tầm mắt...

Lăng Vọng trên xe nhìn qua gương chiếu hậu thu nhỏ dần hình bóng nữ nhân kia, trái tim bỗng nhói đau, thực chất hắn không hề nói dối chuyện mình không phải người trồng hoa hồng trắng, tình huống của 3 năm trước, hắn trong bộ đồ pizama bệnh nhân tỉnh lại trong sân ngôi biệt thự vào đêm muộn, vì tò mò hẳn đi lên lầu vào căn phòng ở tầng 3, trên tủ đầu giường thấy một mảnh giấy ghi. "Thay tôi chăm sóc hoa hồng trắng. Nam Môn Thần mãi yêu An Ngôn. Sau đó Lâm Hạc xuất hiện vò nát mảnh giấy đó ném vào sọt rác, và gọi hắn với cái tên Lăng Vọng.

Lâm Hạc kể rằng chính mình đã cứu hắn trong một vụ tai nạn xe, nói rằng hắn tên Lăng Vọng mồ coi cha mẹ, và cả hai đang yêu nhau.

Lăng Vọng sau khi gặp An Ngôn, tiềm thức như đã từng gắng bó với nàng từ lâu, và nghĩ đến lời nhắn nhủ trên giấy của chủ nhân ngôi biệt thự hoa hồng trắng, thế là ngày ngày lén lúc chăm hoa đồng thời coi sóc miếng ăn giấc ngủ cho nàng luôn, hắn không lý giải được trong tâm thức tại sao lại muốn bảo vệ nữ nhân trong biệt thự đó và cả đứa bé trai kia.

Thực tế Lăng Vọng không quyền không thế, nói thẳng ra là hắn như thú cưng bị Lâm Hạc giam cầm. Lâm Hạc gần như cho người giám sát hắn 24/24.

An Ngôn sau khi về biệt thự, trong đầu vẫn tin chắc có uẩn khúc phía sau, dù là hơi vô lý nhưng nàng tin rằng không gì là không thể xảy ra, nàng lục tìm trong ngăn tủ bức ảnh thời nam sinh của Nam Môn Thần, quả nhiên khuôn mặt Lăng Vọng tương đồng đến 90%.

Những ngày sau đó Lăng Vọng gần như biến mất, An Ngôn thức dậy không thấy điểm tâm sáng, vườn hoa hồng cũng không ướt mướt vào xế chiều.

"Ngoan, Hạo Nhiên con sang nhà Cha ở vài hôm nha!" An Ngôn bế đứa con trai yêu quý giao cho tài xế riêng mà Mặc Tử Hiên cử tới. Cậu bé rất hiểu chuyện, nó không khóc đòi mẹ, mà nhẹ nhàng thơm lên trán mẹ, điều này gợi nhớ đến Nam Môn Thần, hắn cũng từng hôn nàng như thế, một nụ hôn trán mang ý che chở.

An Ngôn đón taxi đến tòa nhà cao tầng Tập Đoàn Nam Thị, nhưng bước xuống xe nhìn kĩ địa chỉ thì đúng nhưng tên công ty đã đổ thành Tập Đoàn Lâm Thị.

Một chiếc xe BM chậm rãi dừng trước cửa lớn tòa nhà tập đoàn Lâm Thị, bốn, năm người trong xe bước xuống đứng trước cửa cung kính đợi nhân vật chính bên trong xe.

An Ngôn núp vào một gốc cây to, tròn mắt quan sát.

Một thân âu phục đen lộ diện thì cửa xe được mở ra, An Ngôn bịt miệng nén sự kinh ngạc, người đó chính xác là Niệm Từ, người mà đã đưa Lăng Vọng đi, à không người mà An Ngôn cho là Nam Môn Thần.

"Lâm tổng, xin mời!" Một nhân viên cung kính chào hỏi.



Người đàn ông chỉnh trang lại âu phục, mang theo thuộc hạ tiền vào trong tập đoàn Lâm Thị.

An Ngôn rón rén đến gần, nhưng không phải để vào trong, mà là muốn trông rõ biển số xe.

Sau khi khi nhớ biển số xe, An Ngôn liên hệ với công ty thám tử.

Quả nhiên tối hôm đó thám tử gọi trả cho cô một phong bì điều tra. An Ngôn nằm up trên giường ngủ, hào hứng mở ra xem.

Toàn bộ hình chụp ngôi biệt thự xa hoa, cũng những hoạt động của Lăng Vọng...

Bình minh vừa ló dạng An Ngôn đã chăm chút nhan sắc rực rỡ, khoát lên mình

bộ sườn sám màu đỏ mận, chất lụa latin mềm mại ôm lấy đường cong hoàn hoản của nàng, đôi bàn chân nhỏ bé xỏ vào đôi giày mũi nhọn màu be ánh nhũ, khoát thêm chiếc áo lông vũ trắng, nàng bước lên một chiếc xe Bugatti màu đen huyền bí...

Lâm Hạc mang bữa sáng lên căn phòng tầng 3 được khóa xích phía ngoài, cửa được hắn mở ra.

Nam nhân trên giường vẫn còn ngủ, một chân bị xích vào gốc giường, những vết xước quanh cổ chân rướm máu.

"Anh ăn chút đi!" Lâm Hạc vỗ vai nam nhân đang quay mặt vào một góc.

- "Xoảng"

Lăng Vọng bật dậy hất đổ bát cháo trên tay Lâm Hạc, đồng thời giữ chặt hai tay đối phương ép dưới thân mình, giận dữ ra lệnh.

"Mở nó ra!!" Lăng Vọng hướng mắt về chân phải bị xích sắt giam giữ.

Lâm Hạc nhếch mép: "Trừ phi tôi bẻ gãy đôi chân anh!"

"Khốn kiếp!" Lăng Vọng chộp lấy đèn ngủ vươn lên cao đập xuống đầu Lâm Hạc nhưng hắn ta né được, đồng thời rút kim tiêm đâm bắp tay Lăng Vọng bơm thuốc.

Lăng Vọng cảm thấy hoa mắt rồi ngất lịm đè trên người Lâm Hạc.

"Tiến hành đi!"

Lâm Hạc lệnh cho hai bác sỹ thực hiện ca đại phẫu với đôi chân của Lăng Vọng, hắn muốn cả đời nam nhân này thuộc về mỗi mình hắn.

"Niệm Từ!" Giọng nữ nhân từ ngoài cửa vọng vào.

Niệm Từ là cái tên giả mà trước đây hắn dùng để sống bên cạnh Nam Môn Thần, gần như không ai rõ ngoại trừ Nam Môn Thiên năm đó đã bị hắn bắn chết để cứu Nam Môn Thần, người năm đó đánh ngất An Ngôn chính là Niệm Từ.