Tổng Tài Ngược Kiều Thê

Chương 50: "Tôi không làm một nam chính yêu mù quáng, đến hy sinh bản thân đâu!"




Trong căn phòng gió lộng thổi màng cửa. An Ngôn mơ hồ mở mắt.

“Đây là thiên đường sao?”

Ánh sáng chói ló ngoài cửa sổ, khiến cô ảo giác thấy mình đang ở một nơi bao phủ bởi mây và khói trắng.

“An Ngôn con tỉnh rồi, ăn một xíu đi…” Mộc Bình thổi muỗng cháu đưa đến miệng An Ngôn.

An Ngôn khó khăn chống người dậy tựa lưng vào tap đầu giường, há miệng hớp lấy một miếng, rồi khẽ hỏi:

“Con của con sao rồi!”

An Ngôn xoa xoa bụng mình, ánh mắt đầy mong chờ.

- “Cạch.”

Lúc này tiếng cửa đẩy vào…

Nam Môn Thần lạnh lùng bước đến, nhìn Mộc Bình ra dấu, bà nhanh chóng ra ngoài, khi thấy cửa khép lại, hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh An Ngôn, dùng đôi mắt âm trầm nhìn cô.

“Anh muốn gì ở tôi nữa?” An Ngôn trực tiếp hỏi thẳng.

Hắn vẫn im lặng, khẽ châm điếu thuốc, nhưng vội nhớ ra điều gì đó, ngó sang bụng nhỏ của An Ngôn, đôi lông này nhíu lại.

Khi ở bệnh viện, trong phòng cấp cứu An Ngôn tỉnh dậy, nhìn xuống thấy hai chân gác lên cao theo tư thế sản khoa, theo bản năng người mẹ, cô bật dậy chạy ra cửa, đã nghe rất rõ thanh âm Nam Môn Thần ra lệnh “Tiến hành đi!”

An Ngôn nhìn thấy bóng lưng Nam Môn Thần rời đi cùng Từ Hoa Kiều, sau đó cô được y bác sĩ mang trở vào chiếc giường phẫu thuật trong khoa sản, ánh đèn chói mắt bật lên, họ giữ tay cô tiêm vào vai, sau vài câu hỏi, nàng dần chìm vào mơ hồ.

“Anh đã giết giọt máu của chính mình sao?” An Ngôn cảm giác đau nhói nơi hố chậu phải, cơn đau khiến cô tái mặt, nghĩ lẽ nào ca phẫu thuật hủy thai đã thành công.

“Đừng nhắc thứ nghiệt chủng đó trước mặt tôi!”

Nam Môn Thần bóp miệng An Ngôn, đồng thời với tay bưng chén nước màu đen nồng mùi thuốc bắc, ép vào miệng nàng.

An Ngôn phản xạ quơ tay, chén thuốc rơi xuống sàn vỡ toang.

Dang phòng trở nên lạnh ngắt, ánh mắt căng thẳng nhìn nhau.

“Tên Mặc Tử Hiên kia chết rồi, thế mà cô vẫn muốn giữ con của hắn, nhất kiến chung tình vậy sao?”

Cái gì chứ? An Ngôn thật không hiểu ý hắn, rõ ràng cô không hề có gì với Mặc Tử Hiên.

Nam Môn Thần rút trong học tủ ra hai bứt ảnh Mặc Tử Hiên ép An Ngôn dưới thân, thời gian chụp chính là hôn ở khách sạn vào đêm mưa mà An Ngôn rời đi cùng Mặc Tử Hiên.

An Ngôn chộp lấy hai bứt ảnh run run xúc động, ánh nhìn như soi nát hai hai nhân vật trong hình.

Nam Môn Thần thấy biểu cảm đó, liền nhếch mép cười khinh rẻ:

“Tỏ ra thanh cao với tôi, hoá ra cũng lên giường với người yêu cũ thôi.”

- “Chát!”

Lời vừa dứt, An Ngôn đã dán cho hắn một cú tát, nước mắt cô cũng tuông trào.

“Nam Môn Thần! Anh có thể không tin tôi, nhưng đứa bé là vô tội…” An Ngôn ném chăn gối vào người hắn, trút bao nhiêu câm phẫn vào hắn.

Hắn vẫn ngồi im như bao cát cho cô xả giận, hận ý trong lòng cô đã dâng cao, Nam Môn Thần quá tàn nhẫn.

“Tôi nói cho cô biết! Cả đời cô cũng không thoát khỏi tôi đâu!” Hắn bóp chặt đôi vai nhỏ của cô, mặc kệ cô đau đến mặt biến sắc, hắn bồi thêm ý:

“Tôi không thể trở thành người cô yêu đến nhất kiến chung tình, thì tôi sẽ làm người cô hận đến khắc cốt ghi tâm!!”

“Anh bị điên rồi!”

“Tôi là thế đó! Tôi không làm một nam chính yêu mù quáng, đến hy sinh bản thân đâu!” Hắn nâng cằm cô, nở nụ cười khổ: “Huống hồ tôi chả phải nam chính của cô!”

Hắn đứng dậy đặt hai tay vào túi quần âu, chậm rãi hướng ra cửa, bỗng khựng lại, trong ánh mắt có chút đáng thương.

An Ngôn không hiểu lý do Nam Môn Thần thay đổi đến mức này. Mặc Tử Hiên từng nói tôn trọng quyết định của cô, cũng như anh ấy hy vọng cô hạnh phúc với quyết định cuối cùng.

Ước định hoa tử đằng giữa cô và Mặc Tử Hiên đã là quá khứ. Mặc Tử Hiên không trách cô bội ước, hai người đã gặp nhau ở nơi lần đầu gặp đó, cô đã tựa vai anh ngắm hoa tử đằng nở rộ lần cuối, từ tình yêu trở thành tình anh em, Mặc Tử Hiên hứa sẽ bên cô như một người anh trai.

Nhưng ngày hôm đó anh đã bội lời hứa, anh đã rời bỏ cô bằng cách khiến cô ân hận nhất.

Nam Môn Thần bước xuống lầu, nhìn phòng khách vắng tanh, không khí lạnh lẽo vô cùng.

Hắn ngồi xuống sofa trầm tư, Mộc Bình ở phía xa đôi mắt hiện lên đau lòng.

“Mẹ ơi!”

Lúc này giọng của Nam Môn Thần truyền đến, Mộc Bình nhìn đôi mắt hắn đã đỏ ngầu, vội chạy đến ôm hắn vào lòng vỗ về.

Bà như sống lại thời son trẻ, ẵm bé con trên tay ru ngủ.

Nam Môn Thần hạ mi dụi đầu say giấc trong vòng tay mẹ ấm áp.

“Tại sao con phải làm mọi chuyện ra nông nỗi này!” Mộc Bình thở dài, trút ý nghĩ trong lòng.

Trong mơ hồ Nam Môn Thần lẫm bẫm:

“Cô ấy không yêu con, đến cuối cùng trong lòng cô ấy chỉ có mối tình đầu!”

Mộc Bình cũng rủ mi u sầu, bà đã ngăn cản cuộc hôn nhân gượng ép này, nhưng Nam Môn Thần khi đó đã cương quyết cưới người con gái mình yêu từ bé, giờ thì cả hai điều đau khổ.

Cuộc hôn nhân không có nền móng của tình yêu, và cũng không xây dựng được niềm tin cho nhau, càng không thể tạo thành một ngôi nhà hạnh phúc.

Nam Môn Thần luôn nghi ngờ An Ngôn ngoại tình với người yêu cũ.

An Ngôn lại cho rằng Nam Môn Thần xem mình là thế thân của Từ Hoa Kiều.

[…]

“Sao hả? Cô có thấy mình là sao chổi chưa?”

Trời đã về đêm, ngôi biệt thự rất lạnh lẽo, tiếng của Từ Hoa Kiều thanh âm rất rõ.

Từ Hoa Kiều từ ý vào phòng khi An Ngôn đang ngon giấc, nghe giọng ả, cô giật mình mở to mắt, rồi nhanh chóng hạ mi giả vờ ngủ.

Từ Hoa Kiều tiến đến giật tấm chăn ném ra xa. An Ngôn phản ứng rùn mình, nhưng vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ.

“Cô đừng tưởng, dùng cái thai mà níu kéo Nam Môn Thần!” Từ Hoa Kiều bóp cổ An Ngôn lôi dậy, bắt cô phải nhìn khẩu hình miệng thốt lời chua ngoa của ả.

An Ngôn không tý cảm xúc nào trên khuôn mặt, linh hồn cô như đã rời khỏi xác.

Thai ư? Chẳng còn đứa bé nào cả? An Ngôn nhớ lại vẻ mặt lạnh khốc của Nam Môn Thần khi ép cô uống thuốc, cô nhìn Từ Hoa Kiều đang tự đắt, trái tim cô đau nhói.

“Để tôi nói cho cô biết! Nam Môn Thần bị hủy dung là do tôi đấy!”

An Ngôn kinh ngạc trước những lời nhấn mạnh của Từ Hoa Kiều.

“Từ Hoa Kiều… Cô có ý gì?” An Ngôn vùng dậy bóp cổ đối phương. Đột ngột bị nhói ở lưng như bị kim chích.

An Ngôn ngã xuống giường, dần dần mất đi ý thức.

Từ Hoa Kiều ném bơm tiêm vào sọt rác cạnh bàn đọc sách, ả tự tin đến mức không buồn phi tang nó, khoé miệng cong lên gian ác.

“An Ngôn, chỉ cần cô biến mất mãi mãi… Nam Môn Thần sẽ chỉ thuộc về tôi!”



Cùng lúc này Nam Môn Thần ở văn phòng công ty, mang ảnh cưới của hắn và An Ngôn ra vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của cô dâu.

“Thiếu gia… Anh nên về nhà!” Thiệu Phong bước vào đặt tách cà phê trước mặt hắn, khẽ khuyên nhủ: "Vợ chồng giận nhau, cũng không nên thế này. Thiếu phu sẽ lo lắng!

“Cô ấy còn mong tôi cút đi ấy!” Nam Môn Thần cười mỉa mai chính mình.

Thật ra Nam Môn Thần biết chứng hoang tưởng đa nhân cách của mình, nếu còn ở cùng An Ngôn e rằng xảy ra bạo lực, nên giờ hắn cần lấy lại bình tĩnh…

[…]

An Ngôn tỉnh lại, nhận thấy tay chân không thể cử động, hoá ra tứ chị bị băng dính quấn chặt, theo bản năng cô vùng vẫy cố lấy tự do.

“Cô nằm im đi! Kịch hay còn phía sau!”

Giọng nói âm trầm của Từ Hoa Kiều vang lên, An Ngôn hướng về phía trước thấy Từ Hoa Kiều đang xoay vô lăng, đội nón kết và đeo kính râm, hình tượng này khiến cô thêm phần kinh sợ.

“Từ Hoa Kiều! Cô không sợ Nam Môn Thần đánh chết cô à!”

Từ Hoa Kiều nghe câu này vô thức dọng mạnh vô lăng, hai hàm răng chạm nhau kêu răn rắc, dựa vào đâu An Ngôn rất tự nhiên có mọi thứ, từ tiền tài danh vọng lẫn tình yêu, còn cô thì phải nổ lực tranh dành mới có được, đáng thương thay, thứ có được lại chỉ là thân xác, còn trái tim thì không?

“Trước khi điều đó xảy ra, thì…” Từ Hoa Kiều đạp ga, xe vọt nhanh trên con đường hẹp.

Nhìn qua gương chiếu hậu thấy An Ngôn hoảng loạn vùng vẫy, ả nở nụ cười quỷ dị.

[…]

Trong một dang phòng riêng của bệnh viện. An Ngữ ngồi ở sofa, toát ra luồng khí quân vương lạnh lùng.

Trước mắt hắn chính là vị bác sĩ đã tuyên bố Mặc Tử Hiên không cứu được.

“Nhiêu đây dư sức cho ông sống quản đời còn lại trong im lặng!!”

An Ngữ đẩy phong bị trắng dày cộm qua hướng đối diện, nhấn mạnh, khiến ông bác run sợ.

An Ngữ gần như lộ rõ khí chất lãnh khốc. Ông bác sỹ cảm thấy An Ngữ rất khác lần đầu giao dịch nhiệm vụ, lúc đó trước mắt ông, hắn rõ ràng là một thư sinh nho nhã…

“An Thiếu có thật phải làm thế không?” Ở khu vực soát vé lên máy bay, một thuộc hạ khẽ hỏi An Ngữ.

“Làm tốt nhiệm vụ đi…”

An Ngữ nhìn sang nam nhân ăn mặt kín đáo, đeo kính râm, rồi dùng ánh mắt ra lên cho tên thuộc hạ vừa rồi.

Tên đó dắt người đàn ông kính mích lại soát vé, khuôn mặt người kia có sẹo nhìu nhân viên nhìn kỹ trong chứng minh thư có đặt điểm nhận dạng trùng khớp Tần Nguyệt, nên gật đầu mời qua.

An Ngữ cũng lạnh lùng ra xe Bugatti đậu bên đường.

“An Thiếu! Người có cần phải làm thế không?” Trợ lý vừa lái xe vừa hỏi An Ngữ.

“Cần!” An Ngữ khoanh tay uy nghiêm, và đôi mắt đã chìm trong hận thù…

Mặc Tử Long sau tang lễ của con trai, ông giam mình trong phòng hơn cả tuần.

Trợ lý bước vào thấy tay ông đang siết chặt mảnh giấy gì đó, trông nét mặt của ông đỏ bừng, anh khẽ hỏi:

“Lão gia đây là?!”

“!!” Mặc Tử Long nhìn trợ lý một cái, rồi cất vội mảnh giấy nhàu nát và ngăn bàn, quát tháo trợ lý:

“Ra ngoài!”

Sau khi trợ lý quay lưng đi, ánh mắt Mặc Tử Long hiện lên tia thâm thúy, hai bàn tay siết chặt.