Tổng Tài Ngược Kiều Thê

Chương 33: Cứu vợ




“An Ngôn!!” Từ Hoa Kiều nép bên hong cửa chính, nhìn An Ngôn mà nghiến răng trèo trẹo, ả không cho phép Nam Môn Thần bày tỏ tình cảm với cô tiểu thư mà ả ghét cay ghét đắng.

Tối hôm ấy An Ngôn trong phòng thấp thỏm lo lắng cho Nam Môn Thần, dù sao thì chân của hắn vẫn chưa khoẻ lắm, bác sỹ nói với cô rằng loại thuốc gây hôn mê sâu cho Nam Thần, có thể ảnh hưởng liệt tứ chi.

- “Reng reng.”

Điện thoại bàn reo liên hồi, An Ngôn bắt máy thì đầu dây bên kia là một giọng nữ khàn khàn.

[Có phải An Ngôn không? Nam thiếu say rồi! Luôn miệng gọi tên An Ngôn.]

“Anh ấy đang ở đâu? Tôi qua liền!” An Ngôn vừa nói vừa khoác áo lông vào.

Thời tiết bên ngoài se lạnh.

An Ngôn nhanh chóng đã vào một quán bar, lần đầu cô léo hánh đến nơi thác loạn này, nhạc khá ồn, cô chen chút qua những nam thanh nữ tú đang múa mai vũ điệu quay cuồng

“Hàng mới sao?”

Bị một tên lưu manh chặn đầu, An Ngôn rẽ hướng khác thì cả đám nam nhân vạm vỡ bao vây.

Lúc này có một thanh niên áp sát phía sau An Ngôn, cô chưa kịp phản ứng chống trả thì đã bị chụp thuốc mê…

“Tôi xem… Nam Môn Thần có trừng trị cô không?” Từ Hoa Kiều dẫn theo đám phóng viên xông vào một khách sạn, đi thẳng lên hàng lang, khí thế tiếng bước chân giòn dã.

“Là đây!” Từ Hoa Kiều dừng bước chỉ vào căn phòng Vip 606, đẩy của vào, tiến đến giường dở chăn ra thì nụ cười đầy đắt ý của ả tắt hẳn, lùi bước ấp a ấp úng.

“Sao… Sao… Lại là anh?”

Từ Hoa không thể tin vào mắt mình, trên giường rõ ràng là Nam Môn Thần đang âu yếm An Ngôn, hắn lại còn không mặc áo.

“Các người còn không mau cút!”

Nam Môn Thần trừng mắt sắt lạnh, cảnh cáo đám phóng viên.

Cả đám thì nhau rời khỏi phòng, ai họ cũng có thể đụng, duy có Nam Môn Thần là họ không dám soi mói đời tư, huống gì hắn đang ở cùng vợ hợp pháp, thế mà bọn họ ngu muội xông vào phá vỡ không gian riêng tư.

“Đứng lại!”

Từ Hoa Kiều quay đi, thì bị Nam Môn Thần lạnh giọng ngăn lại, chân ả rung mất kiểm soát, rõ ràng người đàn ông mập ú háo sắc ả chuẩn bị cho làm nhục An Ngôn, bỗng chốc lại biến thành Nam Môn Thần là sao chứ?

“Em…!”

Ả mấp mấy tiếng có tiếng không, Nam Môn Thần đáng sợ đến thế nào ả rất rõ, huống gì trò này khá thâm độc.

“Ai dạy em bày trò này hả?”

Nam Môn Thần nói ra từng chữ thì tim ả muốn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong đầu mường tượng trong đầu trăm ngàn phương thức cực hình tàn khốc.

Giọng nói của hắn tuy nhẹ nhưng dồn đầy sự răng đe, Từ Hoa Kiều không dám ngoảnh lại, chân cũng đông băng, từng giây trôi qua càng thêm khiếp sợ hắn.

Lúc này An Ngôn nửa mê nữa tỉnh nhìn khuôn mặt gốc cạnh hoàn mỹ của Nam Môn Thần, nằm trong vòng tay của hắn cô cảm thấy an toàn tuyệt đối.

30 phút trước…



Trong căn phòng khách sạn…

“Cô em xinh đẹp… Nôn nóng thế!”

Một tên đầu trọc bụng bự đen hôi, tiến đến giường, ánh mắt đầy tà ***.

Hắn chưa bao giờ chạm vào một nữ nhân hoa nhường nguyệt thẹn như thế này.

Trong mơ màng An Ngôn nhớ rõ khi tĩnh lại Từ Hoa Kiều đã thấy nụ cười gian ác của Từ Hoa Kiều ép cô uống một cốc nước gì đó, rồi chỉ thấy bóng lưng ả rời đi.

An Ngôn cảm giác người nóng ran, muốn thác loạn giải tỏ, nhận ra bản thân sẽ bị tên xấu xa này làm nhục, cô với lấy cây đèn ngủ chắn tên sắc lang.

“Ông đừng qua đây!”

An Ngôn cố gắn giữ ý thức, dù khuôn mặt đang ửng đỏ lên, cơ thể đã toát đầy mồi hôi.

Phải tìm cách thoát khỏi đây. An Ngôn chộp lấy chai nước bên cạnh nóc cạn, dùng thẻ phòng rạch vào cánh tay chảy máu, cốt ý muốn không bị xuân dược khống chế.

Tên háo sắc thấy nữ nhân kháng cự, càng khiến hắn phấn khích.

“Ha ha… Ta thích…”

Hắn cười biến thái, tay bắt đầu tháo thắt lưng, áo cũng được cởi bung, thân hình đầy mỡ của hắn lộ ra, khiến ai thấy cũng muốn buồn nôn, con sâu rớm chút éc dần ***** lên.

An Ngôn ném đèn ngủ về hướng hắn vẫn không ngăn được.

Lúc này phía ngoài cửa hí ra, thấp thoáng dáng vóc một thân âu phục lịch lãm.

“Ông không được đến gần tôi!”

An Ngôn liên tục ném mọi vật dụng ở gần mình ngăn người đàn ông xâm phạm.

“Á!” An Ngôn bất cẩn vấp té, ngẩn lên thì người đàn ông hung tợn đã giơ thắt lưng quất xuống, một bàn tay nam nhân đã siết chặt nó.

An Ngôn mừng rỡ thấy chính là Nam Môn Thần, thế nhưng đáp lại cô là ngữ khí giận dữ.

“Ai cho phép cô tới đây?”

“Tôi… Tôi…!” An Ngôn ấp a ấp úng.

“Nhảy rảnh mày là ai? Dám phá vỡ chuyện tốt của tao!”

Tên này đúng là không biết thái sơn, Nam Môn Thần quay qua chỏ vào bụng lão, đạp một phát thân hình béo ú đã va vào tường, chân thương đến thổ quyết, chưa kịp bó dậy đã bị Nam Môn Thần miết lên bàn tay đã chạm vợ mình, khi nãy đứng ngoài hắn đã quan sát hết quá trình vợ hắn bị tên xấu xa này mạo phạm.

- “Pằng.”

“Đau.” Lão giã ôm của quý máu me, hét lên tham thiết một tiếng.

“Sao hả? Giờ lào thấy tốt hơn chưa?”

Nam Môn Thần vươn súng bắn thẳng vào hạ dưới của lão ta, kết thúc cuộc đời trêu hoa ghẹo nguyệt của lão.

An Ngôn bụm miệng, đôi mắt vô thức mở to sốc đến tận não, đây là lần thứ hai cô nghe tiếng súng, chỉ khác lần trước, đó là lần này chính mắt cô chứng kiến Nam Môn Thần xuống tay tàn độc.



“Nhìn rõ rồi chứ?”

Nam Môn Thần ngoái đầu dùng ánh mắt như thần chết hỏi An Ngôn.

An Ngôn chỉnh lại quần áo bước đến gần hắn, thời gian sống chung sống bên cạnh Nam Môn Thần, cô hiểu rõ khi hắn hỏi ám muội như thế, thì cô phải ngoan ngoãn.

“Lần sau còn chạy lung tung, tôi dùng xích chó! Xích cô lại đấy!”

An Ngôn không hiểu sao bản thân dường như không thấy câu nói của Nam Môn Thần đáng sợ, nhìn gốc nghiêng này, Nam Môn Thần cứ như cây cổ thụ to bảo vệ cô.

Tên béo ú ôm hạ dưới chạy thoát thân.

Nghe ngoài hành lang có nhiều tiếng bước chân, nhìn qua thấy An Ngôn mặt đỏ ửng, đột ngột câu cổ hẳn, đúng là khiến thân dưới của hắn mất kiểm soát.

“Chết tiệt… Cô có thôi đi không?” Nam Môn Thần nghiến rang đấy nữ nhân té ngã, nàng ngắm xuân dược không ngừng bộc lộ bản năng quyến rũ hắn.

Nam Môn Thần cau mày cúi người bế cô đem ném thô bạo vào bể tắm. Ai phóng đãng hắn cũng không chấp, nhưng vợ hắn mà khiêu *** là đang chọc gan hắn.

Đó là lý do khi Từ Hoa Kiều xông vào thấy Nam Môn Thần ôm An Ngôn trong chăn, bộ dạng vợ như thế hắn không thể để ai thấy, mà xem camera thấy bên ngoài toàn là phóng viên, điều quan trọng hơn chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của An gia, với thế lực của hắn không ai dám viết bậy, nhưng với Tập Đoàn An Thị bị phá sản vì lừa đảo, thì An Ngôn sẽ bị tấn công truyền thông khá mạnh.

Từ Hoa Kiều đã thấy máu ở góc tường, nên mới sợ đến nính thở.

“Là cô ta thèm khác đàn ông!”

Từ Hoa Kiều dở trò thảo mai nhõng nhẽo, chỉ tay vào mặt An Ngôn, ả muốn đỗ hết tội cho An Ngôn, đã lỡ lên lưng cọp ả không thể không cởi luôn.

Nam Môn Thần trừng mắt sắt lẻm nhìn Từ Hoa Kiều, ả rụt tay lại dùng dằng rời khỏi.

Nam Môn Thần leo khỏi giường mặc lại quần áo.

Phục vụ gõ cửa, mang vào một chiếc hộp vuông, Nam Môn Thần nhận lấy ném trúng người An Ngôn.

“Đàng hoàng rời khỏi đây!”

An Ngôn dở ra là một bộ quần áo kính cổng cao tường…

[…]

“Tôi xin lỗi anh!”

Trên xe An Ngôn e dè nói lời xoa dịu giận dữ của hắn.

Nam Môn Thần chỉ tập trung đánh phím máy tính, do ánh sáng trong xe không đủ hắn vươn tay về trước, Thiệu Phong truyền cho hắn cặp kính.

“An tiểu thư, hôm nay thiếu gia khá bận!”

Thiệu Phong thấy An Ngôn buồn rầu, không cầm lòng được mà giải thích hộ Nam Môn Thần.

An Ngôn nhìn những số liệu Nam Môn Thần đang soạn thảo, tuy là không hiểu lắm việc kinh doanh thương nghiệp, nhưng khuôn mặt khi Nam Môn Thần đeo kính tập trung làm việc thật sự rất cuốn hút.

“Cô muốn tôi móc mắt à?”

Hắn biết An Ngôn đang nhìn chằm chằm mình, nhưng cứ bị nữ nhân xinh đẹp dán mắt vào khuôn mặt mình thì sao mà hắn chú tâm làm việc được.