Mặc Tử Hiên chính là muốn Nam Môn Thần hoảng loạn, sau này không hở cái là bài trò thân mật với An Ngôn cho anh xem.
Cú điện thoại kia anh biết Nam Môn Thần cố ý khiêu khích anh đến đây chứng kiến vợ chồng ân ái, nên lúc ngoài cửa anh đã bảo Hàn Hạo rời đi, đã học chung với Nam Môn Thần gần 3 năm, anh không lạ gì tính khí kì thị giới tính của hắn.
"Nam Môn Thần, tôi mà nói chuyện đó cho vợ anh biết, thì...?!"
Nam Môn Thần nhanh chóng dùng tay bịt miệng đối phương, rồi đan tay nam nhân kéo đi.
Hành động tay trong tay đó, khiến An Ngôn thình lình không biết giới tính Nam Môn Thần ổn không? Sao lần nào gặp người đàn ông tóc trắng thái độ lại thân mật đến thế...
Qua phòng khác Nam Môn Thần giở võ nghệ, ép Mặc Tử Hiên vào tường, buông lời cảnh cáo:
"Khốn kiếp, muốn gây rối hả?"
Mặc Tử Hiên bị ép đến không thể thở được, anh phải công nhận sức của Nam Môn Thần được toi luyện không dễ phản công, thế là dùng tay chạm nhẹ vào múi bụng rắn chắc lướt vài đường cơ bản.
Nam Môn Thần phản xạ thả ra.
Căn phòng vang dội những âm thanh ầm ầm, bóng hai nam nhân vật lộn hết dưới sàn thì lên giường.
Hàn Hạo bên ngoài không chịu nỗi, nghiến răng trèo trẹo, đôi bàn tay siết chặt, lúc tính xông vào, thì nghe tiếng bước chân dồn dập, anh ta núp vào một gốc quan sát, giật mình hốt hoảng, đó là cha của Mặc Tử Hiên cùng đám người đeo kính râm.
Nguy rồi. Không chần chừ nữa, bọn người đó đang ngày một gần cửa chính. Tình thế cấp bách, Hàn Hạo xông vào phòng bắng lối ban công.
Trông thấy nam trên trai dưới, quần áo xộc xệt, cảnh này mà lọt vào mắt Mặc lão gia, e rằng Mặc Tử Hiên sẽ hứng gia pháp.
"Thiếu gia, đi thôi!"
Mặc Tử Hiên chưa kịp trèo khỏi người Nam Môn Thần, thì chiếc áo khoát của Hàn Hạo đã che lên người anh, đồng thời phía bên ngoài là tiếng gõ cửa, cùng thanh âm giọng nói của Mặc Tử Long.
- "Ầm ầm."
"Mặc Tử Hiên, con ra đây cho ta!"
Nam Môn Thần nhếch mép tà mị, lật kèo quật Mặc Tử Hiên xuống dưới thân, thời cơ trả đũa của hắn tới rồi.
Hàn Hạo mắt đỏ lửa xông tới, nắm Nam Môn Thần kéo ra, nhưng lúc này hắn móc súng chỉa vào trán Hàn Hạo, đồng thời gầm giọng:
"Cút ra ngoài!"
Giây phút hồi hợp tột cùng, Mặc Tử Hiên tim đập nhanh đế thanh âm nghe rõ mồn một. Nam Môn Thần kẹp chặt thân dưới, anh không tài nào di chuyển, một tay hắn mà có thể khoá hai tay anh trên đỉnh đầu.
"Hàn Hạo, ra ngoài đi!"
"Thiếu gia... Nhưng mà...!"
Hàn Hạo nhìn tư thế ám muội của hai người trên giường, rồi hướng ra cửa chính đang đập "ầm ầm."
Anh ta cụp mắt, bất đáp dĩ thoát ra ngoài bằng lối ban công, vòng vào hành lang cửa chính, tiến đến gần Mặc Tử Long.
Ông ta dù đã U 50 những vẫn phong độ lịch lãm, nếu không nói là quá trẻ so với tuổi.
"Lão gia... Sao người đến đây?"
Nghe trợ lý của con trai hỏi, ông không nói nhiều, giơ định vị trong điện thoại lên.
Hàn Hạo không ngờ dù hơn 6 năm trôi qua thì Mặc lão gia vẫn dùng cách này giám sát con trai.
Anh vừa thương vừa tội nghiệp Mặc Tử Hiên, sinh ra trong bọc trứng, trên vai định sẵn phải gánh cơ nghiệp gia tộc, đến thở thôi cũng bị cha quản thúc.
"Thiếu gia nhờ con đến đây đưa đồ cho Nam thiếu, điện thoại là con giữ."
Hàn Hạo giơ điện thoại của thiếu gia lên để chứng minh, cũng may khi nãy anh nhanh trí lấy điện thoại của Mặc Tử Hiên rơi dưới sàn, giờ mới ứng phó được.
Mặc Tử Long chộp lấy điện thoại kiểm tra, rồi xoay người cùng đám thuộc hạ ra về.
Hàn Hạo vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, chuyện bên trong mà bị lão gia trong thấy, Nam Môn Thần thì không sao, nhưng thiếu gia của anh chắc chắn sẽ lãnh đủ gia pháp.
Mặc Tử Long là một người đàn ông độc đoán, từng có một người con của ông bị chính ông ép nhảy sông tử vẫn, chỉ vì mang giới tính thứ 3, cậu tình nhân của vị đại thiếu gia đó đã bị tai nạn xe hơi trên đường đến nơi hẹn hò bỏ trốn, cậu ta trở thành người thực vật đã 5 năm.
Hàn Hạo bấy lâu không dám chạm tới Mặc Tử Hiên và chôn sâu những rung động lạc giới, chỉ vì không muốn thảm kịch kia lập lại...
"Thiếu gia! Tôi không muốn người tiếp xúc quá thân mật với Nam Môn Thần."
Trên xe trở về, Hàn Hạo nhìn qua gương chiếu hậu, quan sát cổ đây vết đỏ của Mặc Tử Hiên, anh nheo mắt đầy ganh tỵ với người tạo ra nó, đồng thời buông lời ẩn ý dặn dò thiếu gia giữ mình. Anh em nhà họ Mặc là hoa song sinh, một người đã chết thì e người còn lại cuộc sống không mấy xuông xẻ.
Mặc Tử Hiên không nói gì, chỉ im lặng nhìn cảnh vật lướt qua.
Hàn Hạo nhìn hai cổ tay bị lằn đỏ nghi do bị Nam Môn Thần trói, ghen tức muốn hỏi nhưng rồi lại thôi...
Bên này Nam Môn Thần tức tối lôi An Ngôn vào phòng hỏi tội.
"An Ngôn, cô có biết bản thân đang hại chồng mình không?"
An Ngôn thật sự không hiểu đã hại hắn chuyện gì, cô tròn mắt nhìn hắn cùng đóng giấy tờ lộn xộn dưới sàn, khung cảnh trong phòng rất hỗn độn.
"Anh cùng anh ta hơn một tiếng đồng hồ làm gì trong đây?"
Bị An Ngôn hỏi ngược lại, hắn sựng người vài giây, bèn đáp:
"Chúng tôi làm gì không quan trọng, điều tôi quan tâm không phải là cô nghĩ gì! Mà là Mặc Tử Hiên muốn gì?"
Nam Môn Thần với lấy áo sơ mi trong tủ mặc vào, hôm nay hoạt động nhiều làm hắn tiêu hao sức lực, bèn ngồi trên sofa sai biểu vợ mình.
"Cho cô 3 phút, mang tách cà phê lên đây!"
An Ngôn giật mình, 3 phút xuống từ lầu 5 xuống tầng trệt còn không đủ, nói gì đến pha cà phê, nhưng vẫn cố gắng làm theo ý hắn. Trên đường xuống cầu than cô đụng độ Từ Hoa Kiều đang đi lên.
"Hôm nay nhộn nhịp nhỉ?"
Từ Hoa Kiều buông lời châm chọc, đồng thời hắc cốc sữa đang uống dở vào người An Ngôn rồi ngoe ngoảy hướng lên lầu.
An Ngôn lủi thủi vào phòng ăn, dùng khăn ướt lau sữa trên người, nhanh nhẹn pha cà phê mang lên lầu...
"Môn Thần, thì ra anh vì An Ngôn có khuôn mặt giống em mà kết hôn với cô ta sao?"
"Ừ!"
An Ngôn bên ngoài nghe một tiếng "Ừ" xác nhận của Nam Môn Thần, cô như chết lặng, vô thức khua ly cà phê phát ra tiếng động.
- "Cạch."
Cửa phòng đột ngột mở ra.
An Ngôn ngẩn lên thấy Nam Môn Thần lạnh lùng nhìn mình, còn Từ Hoa Kiều đang khoát tay hắn, nhìn bụng bầu nhấp nhu trong chiếc đầm lụa mỏng của ả, trong lòng cô thật sự dâng trào cảm xúc khó tả, chẳng hiểu tại sao nhìn ả thân mật với Nam Môn Thần tim lại nhức nhói lạ thường.
"Pha có tách cà phê mà cũng không xong, mồi chài đàn ông thì giỏi!"
Nam Môn Thần đoạt lấy tách cà phê hớp một ngụm, vị quá đắng phản xạ hắn ném phăng tách cà phê xuống bật thang, đồng thời trừng mắt nhìn cô:
"Đắng không chịu được... Pha tách khác đi!"
"Còn không nhanh đi!" Từ Hoa Kiều ỏng ẹo chen lời ra lệnh.
- "Xoảng."
"Anh tự mà đi pha."
An Ngôn ném chiếc đĩa ly xuống chân đôi cẩu nam nữ. Cô quên bỏ đường vào cà phê là thật, nhưng một mình Nam Môn Thần thị uy cô chịu được, chứ ả tình nhân của hắn tham gia bắt nạt cô, thì không chấp nhận được, nàng đem bao nhiêu bất công hét vào mặt hắn:
"Tôi là vợ hợp pháp của hắn chứ không phải người hầu... Càng không có nghĩa vụ nghe tình nhân của anh sai khiến!"
"Hoa Kiều em xuống lầu đợi anh!" Nam Môn Thần ôn nhu xoa bụng Từ Hoa Kiều, lời lẽ nhẹ hơn mây phẳng hơn mặt nước. Từ Hoa Kiều bất đáp dĩ rời đi.
Nam Môn Thần kéo An Ngôn vào phòng đóng của một cái rầm. Hắn thô bạo quăng cô lên giường.
"Anh muốn làm gì?"
An Ngôn bò dậy, nhìn hắn đang tháo từng chiếc cút áo, cơ thể hoàn mĩ đã lộ ra.
"Anh đừng tới đây! Tôi chết cho anh xem."
An Ngôn với lấy chiếc kéo trong học tủ dí vào cổ.
Hắn cười lạnh: "Thế thì tôi nghĩ thằng em trai phế vật của cô nên được 10 thằng đàn ông phục vụ."
"Á!"
Dứt lời hắn ghị đầu cô ra sau, bắt cô nhìn vào mắt sâu hút của hắn, mũi kéo xước vào cổ nàng một đường, thì bị hắn hất văng.
Nàng cố gỡ tay hắn khỏi tóc mình nhưng càng bị hắn chế ngự, nhanh chóng đã đem hai tay cô giữ trên đỉnh đầu, tay còn lại bấu chặt chiếc cổ thon thả, cô nằm dưới thân hắn mà không tài nào kháng cự, hắn gằn giọng đế vương:
"Đừng có dùng yêu sách với Nam Môn Thần này, cô chết trước thì em trai cô sẽ trả nợ thay cô!"