Từ Hoa Kiều khoát lấy tay người đàn ông, nũng nịu:
"Môn Thần, em sợ con của chúng ta không thể chào đời."
An Ngôn thấy Từ Hoa Kiều đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, nhưng cô cũng xem biểu cảm trên mặt chồng.
Nam Môn Thần không nói gì, lạnh lùng ra dấu cho thuộc hạ đưa Từ Hoa Kiều về nghĩ ngơi, còn bản thân bước tới gần An Ngôn.
"Á."
Bàn tay nam nhân cầm vào vị trí khủy tay đỏ bầm, An Ngôn đau đớn la to, dù hắn chỉ nắm rất nhẹ.
Nam Môn Thần im lặng, nơi đáy mắt thâm thúy pha lẫn lo lắng. Tiêu Diễn nhanh chóng đã đưa túp thuốc cho hắn.
"Canh giữ cô ta."
Nam Môn Thần xoay người bỏ đi, trước đó hắn rời khỏi đây quên tài liệu, nên quay lại lấy, không ngờ thấy cảnh vừa nãy.
An Ngôn thở dài hỏi với theo: "Có đúng là Từ Hoa Kiều mang thai con của anh?"
Nam Môn Thần dừng chân vài giây, rồi đi tiếp.
An Ngôn hiểu đây là ngầm khẳng định đúng, cô ôm bao đau khổ trở về phòng bệnh.
"Thiệu Phong... Anh về rồi..." Tiêu Viễn thấy bạn mình đang đến gần, bèn mừng rỡ vỗ vai đối phương: "Trả lại vị trí cho anh."
Tiêu Diễn quá mệt mỏi khi làm trợ lý cho một chúa tể sơn lâm, lại thêm tình trường lộn xộn.
Thiệu Phong gật đầu, rồi đi theo sau An Ngôn vào phòng bệnh, anh muốn an ủi cô gái nhỏ. Anh bỏ đi 5 tháng nay, trong lòng cánh cánh về An Ngôn, sau khi giải quyết chuyện cá nhân xong anh quay lại làm việc ngay.
An Ngôn nhìn Thiệu Phong đứng ở cửa, đôi mắt long lanh khẽ chớp, khi đối phương ngồi xuống cạnh giường, cô mạnh dạng hỏi:
"Thiệu Phong, anh cho tôi biết Nam Môn Thần quen Từ Hoa Kiều trong trường hợp nào không?"
Tuy có chúc bất ngờ, nhưng anh vẫn tường trình:
"4 năm trước, sau khi Nam Môn Thần bị hủy dung một năm."
An Ngôn cứ cảm thấy Từ Hoa Kiểu và cô có mối liên hệ gì đó, thập chí là thân thuộc lạ thường.
"Từ Hoa Kiều, xuất thân ra sao vậy?"
"Đại tiểu thư Từ Gia." Thiệu Phong trả lời không chút do dự, thấy An Ngôn vẫn còn nghi quặc điều gì đó, anh bổ sung: "Nhưng nghe đâu khi 18 tuổi mới được nhận tổ quy tông."
"Tại sao?" An Ngôn tròn mắt kinh ngạc.
Thiệu Phong nghiêm túc nói tiếp: " Con gái thất lạc."
Nhà họ Từ thất lạt đứa con gái lúc còn đỏ hỏn, ròng rã mười mấy năm trời mới có được tung tích là cô gái mới nhập học trường đại học Hoa Thành.
"An tiểu thư, sao cô hỏi về thân thế của Từ Hoa Kiều."
"À... Không... Không có gì đâu." An Ngôn xua tay, miệng ấp a ấp úng.
Thiệu Phong thấy trời đã tối muộn, nên ra ngoài để cô gái nghĩ ngơi.
"Cô ấy hỏi thế, chắc chắn cho nghi ngờ gì rồi." Thiệu Phong ở ban công canh gác, vừa rít một hơi thuốc, thả làn khỏi phản phất trong màng đêm tĩnh mịt.
Reng reng.