Nam Môn Thần tỉnh giấc hốt hoảng, nhìn quanh xác nhận mình đang trên giường bệnh viện, sờ trán được băng kỹ càng, hoá ra chỉ là một cơn ác mộng.
“Con tỉnh rồi à!” Mộc Bình bước vào, nhẹ nhàng đặt chén cháo nóng lên tủ đầu giường, ân cần đắp chăn cho hắn, hắn giật phăng dây truyền dịch trên mu bàn tay, máu phúng lên gra giường trắng hình thành lắm tấm đỏ, rồi đặt chân xuống sàn bước vội xuống tầng…
“Con muốn đi đâu?” Mộc Bình chạy theo sau, vừa hỏi.
Nam Môn Thần ngoảnh lại nhìn bà với ánh mắt dịu nhẹ, rồi lên xe vọt khỏi hầm…
[…]
An Ngôn… Tôi xem cô có mấy cái mạng. Từ Hoa Kiều đứng nhìn An Ngôn bị trói phía bên ngoài ban công, đôi bàn chân cố bám vào thềm. Một cơn mưa to đột ngột đổ xuống, vệ sĩ nhanh chóng bung ô che cho ả, ả cười hả hê, ánh mắt thâm độc hiện rõ, nghĩ có lẽ ông trời cũng đứng về phe ả.
“Từ Hoa Kiều! Cô… nên biết Nam Môn Thần sẽ…” An Ngôn dùng hơi thở yếu ớt, nhìn cảnh tượng trước mắt trở nên mơ hồ, cả Từ Hoa Kiều cũng thoắt ẩn thoắt hiện, rồi màng đen kéo qua ánh nhìn, đến khi tỉnh lại thì thấy bản thân không mảnh vải che thân, và người nằm cạnh chính là Mặc Tử Hiên.
“Không thể nào!” An Ngôn ghì chặt tấm chăn, che cơ thể mình, vừa trấn an bản thân vừa nhìn nam nhân nằm cạnh.
“An Ngôn…!” Mặc Tử Hiên choàng tỉnh, xoa gáy vẫn còn ê, anh nhớ lúc đến cứu An Ngôn, anh bị ai đó đánh lén vào gáy. Chợt nhận ra anh và An Ngôn đang trong tình thế không thể giải bày.
“Nguy rồi!” Mặc Tử Hiên nhanh chóng lấy áo sơ mi của mình khoát cho An Ngôn, vì dưới sàn quần áo của cô ấy đã bị cắt nát.
“Anh xin lỗi, nhưng em phải nhanh chóng rời khỏi đây!”
Lời vừa dứt, tiếng vỗ tay vang lên, cả hai quáng tính nhìn ra cửa, thấy Nam Môn Thần nét mặt lạnh băng đến mức đáng sợ, bước chân của hắn nặng trịt phát ra âm thanh chúa tể.
Hắn không nói một lời lập tức lấy áo vest của mình, bọc lấy cơ thể An Ngôn, đồng thời ném lại chiếc áo của Mặc Tử Hiên.
“Nam Môn Thần… Anh nghe tôi giải thích!” An Ngôn trong vòng tay hắn, cố vùng vẫy, vì cô biết Nam Môn Thần mà im lặng nó đáng sợ đến mức nào, hắn hướng thẳng ra chiếc xe sang trọng của mình.
“Thiếu gia!” Thiệu Phong cũng nhanh chóng đuổi theo muốn khuyên can Nam Môn Thần, nhưng hắn đặt An Ngôn nhẹ nhàng xuống băng ghế…
Xe phóng nhanh trên đường, thỉnh thoảng Nam Môn Thần liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy An Ngôn đang ôm bụng dưới, khuôn mặt nàng tái nhợt. Hắn dọng tay vào vô lăng một cái “bốp” rồi siết chặt nắm đấm, đôi mắt hắn thâm sâu khó tả.
Xe dừng trước bệnh viện Triều An, Nam Môn Thần bế An Ngôn máu ướt thấm qua người hắn, mọi người ở hành lang dạt ra nhường lối, hắn nhanh chóng đến trước phòng cấp cứu, lúc này hắn ngoảnh nhìn phía sau hắn là những đường máu đỏ vô định, rồi nhìn người vợ trong vòng tay của mình, hắn buông câu:
“Xử lý đứa bé, giữ mẹ cho tôi!”
“!!!” An Ngôn tuy đang mơ hồ, nhưng nghe rất rõ từng câu từng chữ của Nam Môn Thần gầm lên, nằm trên băng ka nàng cảm thấy bàn tay phải được siết chặt, tay còn lại nàng ôm bụng mình.
“Không… được!” An Ngôn khóc nấc ghị chặt vạt áo gile của Nam Môn Thần đến bung cúc, băng ka đưa nàng vào trong, cánh cửa phòng cấp cứu được kéo lại, cũng là lúc Nam Môn Thần tựa vào lòng Thiệu Phong, run rẩy.
Mặc Tử Hiên nhàu tớ nắm cổ áo Nam Môn Thần nâng lên: “Khốn kiếp! Đó là vợ con anh đấy!”
Nam Môn Thần xoay người bóp cổ tình địch dán vào tường va đập phát ra tiếng động lớn, hắn trừng mắt lạnh: “Anh còn biết đó là vợ của tôi, con của tôi!” Hắn tăng lực bóp cổ Mặc Tử Hiên: “Tôi muốn làm gì là quyền của tôi!”
Thiệu Phong vội vàng tách họ ra.
Mặc Tử Hiên ôm cổ ho khan vài tiếng, nhìn vào mắt Nam Môn Thần: “Tôi mà biết anh đối xử với cô gái tôi yêu như này! Tôi đã không chúc phúc cho cô ấy!”
Nam Môn Thần biểu cảm bất ngờ, tóm cổ tay Mặc Tử Hiên ép vào tường, truy vấn: “Anh nói vậy là ý gì?”
“Tên khốn đầu đất! Là cô ấy chọn anh, An Ngôn yêu tên Nam Môn Thần khốn kiếp đấy!” Mặc Tử Hiên nóng máu chửi thẳng mặt đối phương, lần quay về này, thật sự Mặc Tử Hiên nuôi ý định mang An Ngôn rời khỏi nơi nguy hiểm này, thoát khỏi vòng xoáy ân oán của cha anh ta, rời xa tên trùm hắc bang này, muốn làm lại từ đầu với người con gái anh yêu.
“Ha!” Nam Môn Thần cười lạnh, vuốt gò má Mặc Tử Hiên một cái, rồi kề tai thì thầm: “Ai cần thứ ái nam ái nữ nhà anh nhường tình yêu hả?”
- “Bốp.”
Nam Môn Thần ăn ngay một cái tát thật mạnh, Mặc Tử Hiên quay lưng rời đi, hắn quẹt máu khoé miệng, nở nụ cười khổ, đôi mắt lạnh pha lẫn màu đỏ bi thương, hắn khụy xuống sàng nhìn ánh đèn phòng cấp cứu vụt tắt đúng lúc hắn cũng ngất liệm đi.
“Thiếu gia!” Thiệu Phong hoảng hốt bế Nam Môn Thần vào phòng khám riêng, vài phút sau Niệm Từ xông vào, thấy Thiệu Phong đang cởi áo Nam Môn Thần, đáy mắt anh ta đầy thù ghét, túm cổ đối phương, đánh giằng mặt…
[…]
An Ngôn tỉnh lại trong phòng lạnh, được y tá đây sang phòng chăm sóc đặc biệt. Cô không chịu ăn gì đặt tay lên khung cửa sổ, nước mắt tuông trào, rồi khóc nấc thành tiếng, tay không ngừng xoa bụng, cô biết đứa bé mất rồi…
3 Tuần đã trôi qua, Nam Môn Thần chưa một lần ghé thăm cô, bỗng tiếng cửa đẩy vào, cô cứ ngỡ là hắn, nhưng người bước vào chính là Từ Hoa Kiều, ả chậm rãi bước đến gần, không chút ân hận, ngồi xuống cạnh An Ngôn buông lời châm chọc.
“Mất rồi thì thôi. Chỉ là một tiểu tạm chủng thôi mà!”
Lời Từ Hoa Kiều chỉ như gió thoảng qua tai, An Ngôn nét mặt vẫn ảm đạm, không biến sắc, có lẽ nỗi đau mất con quá lớn, lấn át đi mọi tác động bên ngoài.